Wednesday, February 7, 2018

Giải mã giấc mơ tháng 8 - hồi 2: Khởi đầu thất bại

Khởi đầu thất bại

😩💨

7:50 p.m, mình đang ngồi ở nơi quán quen, nhấp từng ngụm bạc xỉu đá mát lạnh, tận hưởng từng giọt hương vị quen thuộc rồi thả dòng cảm xúc trôi tự nhiên theo những con chữ, những giai điệu pop nhẹ nhàng. Bao lâu rồi mình mới quay trở lại đây nhỉ? Đã có lúc, góc nhỏ này là nơi trú ngụ 2-3 lần mỗi tuần sau giờ làm của mình thế đấy. Mình vẫn nhớ như in nụ cười của anh bảo vệ bãi sau mỗi lần mình đến nữa là (nhưng có vẻ như lâu không ghé, anh quên mình rồi nhỉ?). Đến giờ, nó vẫn cho mình cảm hứng, vẫn cảm giác nguyên vẹn như thế, dù là bạn phục vụ, anh barista ngày đó đã không còn ở đây nữa. Biết sao được, tận duyên thì người ta cứ bước qua nhau không chút nao núng, không cái ngoảnh đầu thôi. Vì sao mình in đậm hai chữ đó lên? Đó là điều mình rất sợ, và là điều mình sắp nói sau đây.

Việc gửi quà, gửi chút yêu thương cho cậu không hề dễ dàng, nếu không muốn nói là muôn trùng khó khăn...Có lẽ, mình đã quá chủ quan, quá tự tin về những giấc mơ đó, rồi vẽ vời ra những mộng tưởng đầy hoa hồng về cái duyên giữa mình và cậu rồi. Thế nên giờ đây, mình chỉ còn biết dựa vào may mắn, may mắn và may mắn, điều không nên chút nào khi thực hiện bất cứ điều gì đúng không? 😟. Cái ngày món quà đầu tiên mình cất công hoàn thành, làm mọi cách để đưa nó đặt chân lên đất Hàn, mình tưởng như tất cả đều đã ổn thỏa, cậu rồi cũng nhận được, chỉ là cậu có thích nó hay không thôi. Rồi, mình nhận được tin từ người bạn là công ty không tiếp nhận những món quà, cùng thư trực tiếp gửi thông qua nhân viên mất rồi. Theo lời người bạn đó, mình đã tức tốc tìm mọi cách có thể để đưa bằng được món quà đến cậu. Mình vẫn tìm ra đó chứ, gửi bưu điện chính là cách duy nhất ở thời điểm hiện tại! Mình đã năn nỉ, ỉ ôi, bỏ qua bao nhiêu tự trọng để xin người bạn đó giúp mình đến bưu điện ở Seoul, đóng gói và gửi giúp. Câu trả lời là? Không hề có câu trả lời từ người bạn đó, và mình ngầm hiểu là không 😢. Món quà đó lại quay về Việt Nam, về với chính chủ, về trong tay mình. Đi cũng một quãng đường dài như thế, rồi lại trở về nơi ban đầu, có còn gì ức chế hơn? Mình tất nhiên là không thể trách được người kia, dù sao bạn ấy cũng đã có lòng giúp mình, mình cũng không được đòi hỏi quá nhiều như thế. Là do bản thân ỷ y, quản lý việc không tốt khiến mọi thứ trễ nải như thế thôi. 

Nếu đã xuất hiện nhiều đến thế, thì làm ơn hãy cho mình chút hi vọng ✋

Cùng lúc đó, công ty cậu đã đưa ra một thông báo chính thức là sẽ ngưng nhận quà thông qua bưu điện, bắt đầu từ 30.3 năm nay :). Lúc mình đến nhận lại món quà từ tay người bạn kia để mang đến bưu điện thì cũng đã là một ngày cuối tháng 1 rồi, cụ thể là ngày 29.1. Sự trùng hợp này có đáng buồn không chứ....Hôm sau là ngày đầu tiên mình làm event cùng mọi người ở công ty mới, cộng thêm thời gian mình phải tìm hiểu cách thức gửi đồ sang Hàn nữa, tổng cộng mình mất thêm hai ngày! Mình chưa bao giờ mong muốn thời gian có thể chậm lại hoặc quay lại một chút nhiều như lúc này. 01/02 là ngày mình chính thức phó thác số phận món quà cho bưu điện, cho thần may mắn 🍀. Tuy nhiên, theo những gì chị nhân viên bưu điện kia chia sẻ, thì có thể mất từ một đến hai tháng, hoặc HƠN, quà mới được gửi đến nơi 😵. Nghe cái tin đó, cậu có biết lòng mình vừa buồn, vừa rối bời đến mức nào không? Thứ lỗi cho mình vì đã không đủ khả năng chi trả phí cho đường tốc hành được. Nếu mình có nhiều tiền hơn, khoảng cách và thời gian đó đã không còn là rào cản nữa. Sau khi thủ tục xong xuôi, mình đã ra về với tâm trạng không thể hụt hẫng hơn. Mình cứ thế, len lỏi con xe qua dòng người tấp nập, đi và đi, để rồi để bản thân lạc đâu cũng không rõ. Hôm đó, triều cường lên dữ lắm, mình đi nhầm vào con đường ven sông ở quận 7, cái quận mình chả bao giờ mon men đặt chân tới vì những cung đường phức tạp, nhỡ mất tập trung một chút là lạc như chơi. Nước ngập, đoạn đường xa lạ, mình mặc hết, cứ chạy mà thôi. Lỡ như, quà mình đến muộn hơn? Lỡ như, quà mình đến đúng vào cái thời điểm kết thúc 6 p.m KST 30.03.2018 thì sao? Dòng suy nghĩ đó cứ thể bủa vây mình cả đoạn đường đi và suốt những ngày sau đó. Nếu đó là sự thật, mình còn đủ động lực để tiếp tục không? Dù rằng, mình vẫn có thể gửi cho cậu những bức thư đấy, mình vẫn sợ thất bại đầu tiên sẽ mang lại điều xui xẻo cho những lần tiếp theo. Liệu rằng, mình sẽ có được lời hồi đáp cho giấc mơ đó chứ? Liệu rằng, mình sẽ để tất cả những điều mình trải qua, những giấc mơ, những mục tiêu cố gắng phấn đấu vì cậu lạc mất khi thanh xuân qua đi chứ?

Not knowing what is was, but I will not give you up this time...

Tuy không mấy suôn sẻ trong lần đầu, nhưng điều làm mình nguôi ngoai một chút chính là sự kiên định của bản thân. Năm lần bảy lượt, tưởng chừng như mình nên thôi cái ý định này, thế rồi bằng một niềm tin mãnh liệt nào đó, bằng bản năng linh hoạt vốn có của mình, món quà ấy cũng đã được đưa đi. Cho tới cùng, mình đã không hề bỏ cuộc với cậu. Mỗi lần cái ý nghĩ bỏ cuộc thoắt hiện lên trong đầu, mình cũng đã bất ngờ với chính mình về điều ấy. Dập, dập ngay! Mình đã làm thế đấy. Mình nghĩ, giả sử món quà ấy bị gửi trả lại (nói tới là thấy tức muốn đứt thở), mình vẫn chưa từ bỏ được đâu. Bao thư mình đã mua về rồi, mình đã tìm và chọn rất kĩ kiểu dáng lạ lạ, hay mà đẹp nhất rồi đấy. Ý tưởng cho lá thư tiếp theo cũng đã có, nội dung thư cũng đã viết ra nháp hẳn hoi. Mình chỉ còn chờ có thời gian là bắt đầu hoàn thành mọi thứ. Quay lưng thế cũng được, chỉ là đừng bước thêm bước nào nữa, chờ mình một chút nữa thôi nhé 💜

"And I'll be making history like I do
You'll know it's all because of you"

No comments:

Post a Comment