Đá mắt hổ và bức thư đầu
♌✉
Bây giờ là 0:00 ngày 19.01 (cũng là ngày sinh nhật của mẹ mình), mình chỉ vừa trở về nhà sau một cuộc đua tốc độ, tắm rửa, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi mới ngồi vào bàn viết blog đây. Hồi đó, nhớ lời "thầy bói" kiêm bạn trai của một người bạn mình bảo, số mình sẽ gắn liền với những câu chuyện "phút chót", tức là cuộc đời sẽ luôn có những bất ngờ, những tình huống đảo lộn, hay xảy ra vào phút đúng giây phút cuối. Ví dụ như, nếu mình lên kế hoạch lấy chồng, đến ngày cưới bỗng phát hiện chồng mình có vợ khác và phải hủy ngay đám cưới 😅😅, đại loại là những chuyện như thế. Ban đầu, mình ngờ ngợ thôi vì không chắc, không tin và cũng không thực sự rõ. Nhưng càng ngày, xem xét lại những chuyện mình từng trải qua thì nó có vẻ như là định mệnh mình thật. Như ngày hôm nay chẳng hạn.
Hôm nay đã đánh dấu cột mốc đầu tiên về quá trình mình cố ngoi lên giữa làn người của cậu, rướn hết lực vươn người lên cao hơn để bất chợt lúc nào đó ngoái nhìn, cậu có thể vô tình bắt gặp bàn tay mình. Spam mãi Twitter của cậu cũng chẳng bao giờ cậu đoái hoài đâu nhỉ, mình chỉ mãi là một đứa vô danh tiểu tốt mà thôi. Vì vậy, tim mình cứ thôi thúc, bảo mình mình cần phải làm gì đó để xứng đáng với những tâm tư mình dành cho cậu, để những giấc mơ về cậu không thể cứ thế nhạt nhòa dần theo thời gian. Mình muốn có một câu trả lời! Dù nó có là một lầm lỡ vô tình của định mệnh và cũng chóng qua đi, nhưng một khi nó khơi dậy quá nhiều tò mò của mình, khiến mình day dứt, ôm hình bóng cậu như thế này thì mình khó chịu lắm, bức bối chết đi được >.<. Vậy nên, mình sẽ đua đòi chú ý của cậu một lần cho thanh xuân mình không hối tiếc 😀. Lần đầu tiến gần với cậu hơn một chút, mình đã dành tâm huyết vào một món quà nhỏ và một phong thư handmade - bức thư đầu tiên, mở đường cho những bức thư tiếp theo (Mình mong là chuyện này sẽ xảy ra, chuyện mình sẽ đều đặn viết và gửi thư cho cậu đấy, mà phải là gửi được nhé!!). Mình đã ấp ủ kế hoạch này từ rất lâu rồi, món quà mình cũng đã chuẩn bị cách đây hơn 2 tháng, nhưng mãi tới giờ mới có thể rút ngắn khoảng cách giữa nó và cậu hơn. Mình đã rất vất vả đó cậu à!
Quà tặng cậu là một hòn đá mắt hổ màu nâu được làm thành sợi dây chuyền. Món đó là mình phải mua hàng từ trang Amazon và vận chuyển từ Mỹ về Việt Nam mới có đấy. Tuy lúc mới nhận, mình có hơi chút thất vọng vì nó không được tinh xảo như trên hình, nhưng trông vẫn khá ổn. Điều quan trọng là ý nghĩa mà đá mắt hổ mang đến cho người đeo. Theo truyền thuyết Ai Cập cổ, mắt hổ được xem là một vật báu linh thiêng, giúp cho những ai sở hữu nó có một tầm nhìn xa, đa chiều và trực giác sắc bén hơn. Có nó, ít nhiều cậu sẽ an tâm, vững lòng trên những đoạn hành trình tiếp theo. Đặc biệt là, loại đá mắt hổ mình mua không nằm riêng lẻ bình thường, mà là một cặp - một cặp dây chuyền đôi. Mình giữ một cái, còn một cái mình gửi cậu. Nếu như cậu nhận được nó và bỗng dưng nảy sinh cảm tình, muốn để nó bên người, mình thật mong mối liên kết giữa hai sợi dây sẽ giúp bọn mình nhìn thấy nhau một lần, trong cuộc đời này. Thư tặng cậu, hộp đựng quà của cậu, mình đã phải giày vò bộ não cả tuần để nghĩ những ý tưởng ngộ nghĩnh, hay ho với hi vọng cậu sẽ thích những trò vớ vẩn mình bày ra nhằm gây chú ý với cậu. Mình lần mò trên mạng, mình chạy khắp các shop ở Sài Gòn để tìm mua nguyên vật liệu cần thiết. Đỉnh điểm là ngày hôm nay, ông trời lại dở chứng, đổ một trận mưa to xuống Sài Gòn, làm mình không tài nào mua trọn những thứ cần thiết. Mình đã rất sợ, sợ đánh mất cơ hội, sợ đặt niềm tin nhầm người (mình đã nhờ một người mà mình không bao giờ nghĩ tới, mình đã đánh cược, tin người bạn đó một lần), sợ những con đường tối tăm, những kẻ xấu nhan nhản ngoài đường lúc đó. Mình chắc sẽ nhớ mãi buổi tối hôm nay, mình đã ba chân bốn cẳng, lượn xe đi đi về về, tận 11 giờ đêm mà vẫn còn chạy xe ngoài đường, lòng thì thấp thỏm như lửa đốt, lo những tình huống xấu sẽ xảy ra, vì trước đó mình đã gặp phải cảnh tượng không hay, và mình chỉ muốn quên đi thật nhanh, không muốn nhắc tới nữa. May mắn là, quà cậu cuối cùng cũng được hoàn thành tươm tất, được gửi tận tay người cần gửi, chỉ 24h nữa thì nó đã có mặt trên miền đất của cậu, cùng với cậu rồi. 50% còn lại là tùy vào may mắn của nó, của mình, xem nó có thể nằm gọn trong đôi bàn tay mình ước nắm lấy một lần của cậu hay không? Nếu thực sự được, nó sẽ là một bước đệm để mình tiếp tục gửi những lá thư không đề tên, hòng "quấy" thời gian của cậu một tẹo, để rồi cậu có thể nhớ tới mình, dù chỉ là một khắc nào đó thôi. Nếu như không, mình quyết vẫn đánh cược thêm 2 lần nữa nhé :). Tiếc là mình đã không kịp chụp thật đẹp món quà này vì không đủ thời gian mất rồi. Mình hứa sẽ rút kinh nghiệm cho những lần sau!! Đường vào tim cậu khó khăn muôn trùng, nhưng biết đâu may mắn, duyên số cảm được cái tâm, tấm lòng mình và chịu nhoẻn cười với mình thì sao.....Mình không thể tưởng tượng nỗi mình sẽ hạnh phúc tới mức nào đâu!! 😂😂 Mình nên hạn chế trí tưởng tượng mình lại trước khi đi quá xa, rồi lại nhận phải quả đắng thôi...
![]() |
Này, có thể cho mình xin chút niềm tin để theo đuổi cậu bằng cách này không? |
Câu nói mình rút ra từ bản thân cho hồi này:
"Even if it's only 1%, it's still a hope, just hope since miracle always happens in the last minute.Even if it's only 1%, it's still an opportunity, just take it. You might lose, and no one cares whether you lost something or everything, it still counts as a failure and you're a loser. The only difference is that you will regret or not. And only you yourself know the answer."
- By me-
Mình tin là thế! Dù có 1%, nhưng nó vẫn mang tên "cơ hội". Ít ỏi là thế, nhưng chuyện "lật ngược tình thế", nhất là đối với số mệnh mình nữa, nó vẫn và sẽ xảy ra đấy thôi. Thua trắng và thua 99% đều tính là thua cả, nhưng thua 99% vẫn có món lời là lòng không day dứt, hối hận, tội gì không làm chứ nhỉ? Qua câu chuyện món quà đầu tiên dành tặng cậu, mình cũng phát hiện bản thân linh hoạt, sáng tạo không kém đâu nhé. 10h đêm vẫn kiếm được chỗ, kịp mua hộp quà gói ngoài cho cậu nè. Mua về tuy không dùng được hoàn toàn, nhưng mình vẫn hoàn thiện món quà thật tốt và xinh xắn đấy 💕💜
"There ain't no guarantee
But I take a chance on we
And when times get rough
There ain't no giving up
Cause it just feels so right"
⥅⥅⥅∞
No comments:
Post a Comment