Monday, January 8, 2018

Chuyện của Taan

Trang Blog này thật ra đã ra đời từ 2 năm về trước lận, nếu lướt sơ phần trang chủ thì không khó để bạn tìm thấy những bài viết (dù chỉ có 2 thôi..) từ tận năm 2015. Thế nhưng, tới 2017 mình mới thực sự nghiêm túc thổi hồn cho nó với cái tên mới tinh tươm - Taan. Câu chuyện 2 năm, trải qua 3 lần thay tên đổi họ của Taan nên kể sao cho vừa đây nhỉ? 

Thuở mới bắt đầu cùng Blog là lúc mình còn học ở Phần. Một người năng nổ, lúc nào cũng muốn tô vẽ cuộc sống đầy nhóc với mớ hoạt động, văn hóa, tập luyện, đan xen những cuộc hẹn hò với bạn bè không ngừng nghỉ (tưởng càng lớn càng bớt năng lượng nhoi, ồ, nhưng không, tình trạng này không những "cải thiện", mà còn nặng hơn trước đúng kiểu "Gừng càng già càng cay" nhé!). Mình, sẽ cảm thấy ngột ngạt, thất vọng với chính bản thân vô cùng nếu chỉ có thở mỗi một giây một phút trôi qua. 2015, mình vẫn chưa kím được việc làm do còn mới, thời gian biểu và bài tập trên trường, rồi gặp gỡ bạn vừa quen vẫn không cách nào bù đắp vô lượng "khủng" thời giờ trống. Mình tức tốc tìm đủ mọi cách để khỏa lấp, và rồi Blog là ý tưởng đầu tiên mình quyết định thực hiện!

Hồi đó khả năng viết lách còn kém cỏi, ý tưởng viết cũng hạn hẹp nhiều, đặc biệt là còn ngu tiếng Việt. Ban đầu cũng chả thèm học hỏi gì cho cam, cứ tạo tài khoản rồi nhào vô làm, không định hướng, để mọi thứ automatically set up luôn. Là một tín đồ của 12 chòm sao mà còn cuồng cả chòm của mình nên là đã không mất quá 3s để "phụt" ra cái tên mang đậm tính cung Hoàng Đạo - Gemini gì đó, thêm cái chú thích "Đứa con của gió" nữa chứ. Sau đó, mình đã vô cùng "kiên nhẫn" cho ra đời đúng 3 bài sau một năm dài hoạt động như một Blogger :) (trong đó có một bài đã xóa, vì nó chẳng mang dấu ấn của bản thân cho lắm). Đúng là mình rất năng nổ, lúc nào cũng muốn tận dụng thời gian hiệu quả, nhưng tính kiên nhẫn lại vô cùng kém nếu không tìm được đam mê. Mình thừa nhận, đây là nhược điểm khá lớn của mình (cũng giống ai đó 😥😥😥).

Thuở khai sinh, em tên là Song Tử - là đứa con của gió
Đến giữa năm 2017, tình yêu với Blog bất ngờ lại trỗi dậy..chỉ vì kế sinh nhai. Công việc nghiêm túc đầu tiên, ảnh hưởng đến sự nghiệp cả đời đã se duyên cho mình với viết lách một cách tự nhiên như thế. Nhớ hồi vào nghề, mình đã bị lên án nặng nề bởi dốt tiếng Việt quá đỗi, mặc dù cũng không tệ đến mức đó, nhưng so với những copy-writer nghiệp dư trong công ty thì trình độ mình thua xa. Vì quá hổ thẹn, mình đã cắm đầu vào đọc sách, đọc blog, đọc bất kì bản tin nào trên các fanpage lớn nhỏ, đọc tất cả, đọc ngấu nghiến...và thực sự mình đã chạm tới một cấp độ cao hơn trong viết lách. Thế nhưng, mình lại tiếp tục mắc kẹt trong cái mớ bòng bong giữa thực thi những ý tưởng mới lạ, mang dấu ấn riêng trong lối viết của bản thân sao cho bài viết vẫn dễ hiểu và đề cao tính chính xác của thông tin. Mình đã tiêu tốn quá nhiều thời gian, công sức chỉ để có một bài viết chất lượng nhất có thể trên Facebook.., thành ra mình mệt hơn người ta gấp đôi. Thời điểm đó, mình gặp Mun, bạn thực tập sinh xinh xắn vào sau mình vài tháng. Chúng mình đã làm thân chỉ sau 2,3 ngày nói chuyện. Mình và bạn có cuộc sống, những lối suy nghĩ hoàn toàn khác nhau, nhưng giao nhau tại một điểm chung lớn. Cô gái đó cũng sống vội vàng như mình, mơ mộng, cháy bỏng cùng bao nhiêu ước mơ của tuổi trẻ và không để phí hoài thanh xuân một cách vô nghĩa. Mun có một trang Blog riêng. Bạn đã dành khoảng thời gian dài để chăm sóc nó khá kĩ lưỡng, dù bận cỡ nào, bạn cũng cố gắng lên bài thật đều đặn. Đọc qua vài ba bài blog của Mun, tự động trong lòng mình dâng lên một nỗi hổ thẹn vì đã vô trách nhiệm với chính "đứa con tinh thần" mình tạo ra, xong lại bỏ mặc nó ngập trong đống bụi suốt chừng đó thời gian, một phần thì ngưỡng mộ Mun vô cùng vì đã tạo ra một góc riêng đẹp như vậy. Rồi mình lại tìm tới Blog để luyện viết nhiều hơn cho quen hơn, cũng như để tập suy nghĩ có chiều sâu, nảy ra ý tưởng liên tục, tăng tốc trong cách sắp xếp câu chữ mượt mà, gọn gàng hơn. Mình mở lại Blog, bắt đầu định hướng chủ đề mình muốn thể hiện nó là gì, tên và chú thích cho Blog. Sau vài ngày nghĩ ngợi, mình đã chọn cái tên Điện tâm đồ, ý muốn nói Blog này sẽ mang sắc thái như tâm trạng lên, xuống thất thường, liên tục như cái điện tâm đồ của mình ấy. Sau đó...không có sau đó!...Một lần nữa, mình thất bại, phe phẩy cờ trắng trước những nhược điểm của chính bản thân.

Mình có một khát vọng: được hòa mình một cách uyển chuyển với những vũ điệu cùng con chữ...

Vào một ngày cuối tháng 8, thế giới của mình bất ngờ bị những tia sáng từ ánh hào quang của cậu, người mình vốn biết từ lâu, nhắm thẳng, rọi vào. Một giây không phòng thủ, cậu đã nhanh chóng lan tỏa cái ánh sáng nguy hiểm đó khắp mọi ngóc ngách của thế giới đó. Vì chưa thích ứng được, mình đã tạo ra một cái Insta-log riêng dành cho cậu, vừa cất giấu những khung hình mình thích nhất, vừa viết ra toàn bộ những cảm xúc, những phát hiện nhỏ nhặt về cậu như một cách nâng niu, giữ trọn những khoảnh khắc tươi đẹp khi trở thành cái đuôi chân thành của cậu. Không ngờ, mình có thể kiên trì viết ra nhiều như thế, có ngày viết đến tận 3 bài mà vẫn tiếc sao thời gian ít ỏi thế. Rồi không biết tự bao giờ, cậu nghiễm nhiên trở thành "muse" (chàng thơ) cho những điệu nhảy cùng con chữ của mình. Tháng tháng ngày trôi qua, những vũ điệu đó lại một dài thêm. Những chất chứa về cậu nó quá dài và rộng so với những ngăn chứa chật hẹp của Insta. Cứ mỗi lần đặt ngón xuống bàn phím gõ, mình lại phải cân nhắc thu gọn mặt chữ, cũng đồng nghĩa bớt đi cảm xúc lớn lao làm mình muốn nghẹt thở kia để vừa vặn với độ dài một post trên Insta. Thế thì, còn ý nghĩa gì nữa nhỉ? Giải đáp cho khúc mắc đó của mình, chính là Blog.

Và cậu xuất hiện, như một cơn mưa tưới mát cho cuộc sống của mình, cho Taan một cuộc đời mới 💦
Như một lực hút, nó thôi thúc mình say mê thực hiện ngay hàng loạt những thay đổi lớn cho thế giới riêng này. Bắt đầu là cách sắp bố cục, hình nền background, font chữ, màu chủ đạo, tới chú thích blog, tất thảy đều mang bóng hình cậu và lấy cảm hứng từ 4 giờ mà ra. Bây giờ thì mình biến cả 4 giờ làm nền nhạc, để mỗi khi ra vào blog đều ngập trong chất giọng ấm áp của cậu luôn. Tới màn đặt tên, mình đã không thể ưng ý hơn với sự kết hợp từ tên cậu và mình, 태 và 안, Tae và Anh, cho ra đời cái tên Taan như bây giờ. Điều kì diệu là từ khi có Taan, mình đã thực sự chinh phục được tính kiên nhẫn của bản thân, luôn dành thời gian chăm sóc Taan một cách chăm chỉ hơn. Thành quả là chỉ sau 2 tuần, mình đã có ít nhất 7-8 rồi đó. Cậu chính là mồi bắt đầu cho ngọn lửa này. Mình sẽ cố gắng nâng niu nhiệt huyết này, bồi đắp cho nơi đây thêm nhiều chủ đề khác nhau để không thẹn với cậu, với bản thân mình.

Cùng lấp đầy chốn đây với nhiều câu chuyện, nhiều màu sắc cho đến khi không còn có thể nữa nhé 💕
P.s: Là một sự vô tình ngẫu nhiên hay một cách sắp đặt cố tình của định mệnh? Hay có chăng là do suy diễn viển vông của mình? Sau một tháng Taan ra đời, cậu chính thức trình diện chú chó Yeontan, gọi tắt là Tan (탄) của cậu. Mới đầu, mình chẳng để ý nhiều lắm đâu, cho đến khi nghe cậu gọi Tan ơi, Tan à vừa ngọt, vừa ngập tràn yêu thương như thế, mình mới bất giác liên tưởng tới Taan này của mình. Cho dù là vì bất cứ lí do gì, sự kiện này vẫn khiến tim mình đập lỗi vài nhịp, còn trong lòng thì như có ngàn vạn con bướm bay loạn xạ mỗi khi nghĩ về ...💨

Khi cậu gọi tên Tan, cả thế giới mình như xoay vòng 💘




No comments:

Post a Comment