![]() |
Đứa trong hình như mình, lơ lơ lửng lửng với cơ man ý tưởng ngoài vũ trụ.. (Source: từ một fanpage yêu thích hiện nay - Doodle Random) |
Cảm giác sau 4 ngày ở đây tựu chung là vẫn chưa có gì quá đặc biệt, chưa yêu cũng chả ghét, nó cứ bình bình như thế. Mình cũng không biết nên diễn tả sao, nên tạm thời liệt kê một vài điểm đáng chú ý ra đây vậy:
👀 Ấn tượng với chị trưởng phòng kinh doanh từ hôm phỏng vấn đến giờ vẫn không thay đổi! Mình chắc khó có thể thân được với chị vì vấn đề tuổi tác và nhiều thứ khác, nhưng mình luôn cảm thấy tâm phục khẩu phục những lời chỉ bảo, dặn dò của chị. Chị là một trong những nguyên nhân chính khiến mình nhận lời làm việc ở đây vì mình rất ấn tượng với cách suy nghĩ của người lãnh đạo như chị, và vì mình cũng enjoy cuộc trò chuyện với chị nhất trong số những nhà tuyển dụng. Mình nghĩ, có lẽ chị cũng sẽ hơi khó tính một tí, tuy nhiên, những điều chị nói ra thì khiến mình lúc nào cũng giác ngộ, gật gù nghe theo.
👀 Mình vẫn đang trong quá trình học hỏi và tìm hiểu tất cả các sản phẩm hiện có của công ty. Nhiều vô kể nhá!!! Bản thân lại còn là một đứa không chút cảm xúc với kỹ thuật, mà kiến thức đa phần là về cái mảng đó cơ. Ép mình thì vẫn học được đấy, nhưng sao mà lười quá đi 😢😢. Vài ngày nữa, mình sẽ được đào tạo kỹ hơn về sản phẩm bởi những người kì cựu trong công ty, mình cũng vừa có buổi gặp mặt cùng họ vào ngày hôm qua thôi. Mong rằng có họ giúp, tình trạng lười biếng sẽ được cải thiện và có thể tiếp thu nhanh hơn.
👀 Mình vẫn chưa, và khả năng nhiều là không thân được với ai trong công ty hết 😑. Trừ người thuộc team PG, những người mình làm trực tiếp cùng, những người hằng ngày mình gặp mặt, tiếp xúc đều có điểm chung về khoảng cách tuổi tác. Hầu hết mọi người trong công ty đều lớn hơn mình ít nhất 7 năm. Họ đã trải qua mất rồi cái tuổi nhí nhố, đam mê cùng những thú vui và suy nghĩ điên rồ. Nhớ hồi ở công ty cũ, mỗi bữa trưa là thời điểm quý giá để tự nhiên giỡn hớt, nói linh ta linh tinh về idol của mỗi người, chia sẻ moments mà mình cuồng, túm năm tụm ba xem clip rồi phá lên cười ngặt nghẽo. Hay có những lúc đến sinh nhật ai đó, hoặc bỗng dưng buồn miệng, cả đám lại dắt díu nhau đi ăn ở những chỗ từ sang chảnh như Gaxeo, Thái Bla Bla, đến tiệm bánh tráng trộn lề đường gần trường Gia Định. Mình nhớ cái cảm giác lén lút xem hình, xem video người thương trong giờ làm mà lòng nơm nớp sợ sếp phát hiện, nhớ những câu chuyện, tấm hình vui vui, bậy bậy cả đám share ở group chat nhóm. Mình nhớ những khoảnh khắc brainstorm teamwork tự phát, người tung một vế, người hứng một vế rồi bò ra tự cười vì những ý tưởng của chính bản thân. Mình nhớ những buổi xế chiều, không phải mình thì thể nào cũng có người lại í ới "Trà sữa không?" hay "Trà chó đi mấy đứa!". Thế là đùng, mình luôn là đứa gọi, vì chỉ có mình lưu tất cả số điện thoại từ Vincafe cho đến trà sữa thôi. Mình nhớ bài hát "Bánh Hồng E" của chị Uyên tự sáng tác, tự hát mỗi khi buồn miệng, nhớ những lần hú hí hỏi bé Vân chỗ mua son, mua đồ, mua kính áp tròng rồi hẹn nhau đeo,...thậm chí nhớ những lúc chí chóe vì bị anh Huy bóp tay một cách biến thái...Ở công ty mới, những vách ngăn xung quanh vô hình chung đã làm rộng thêm khoảng không gian riêng tư của mỗi người. Chẳng ai nói chuyện với ai nếu như không là về công việc, hay không thực sự cần. Sở thích của đứa gần trưởng thành như mình chẳng có tí gì hay ho hay gợi hứng cho người lớn cả. Nếu không nói về quần áo, son phấn, âm nhạc, Kpop, du lịch, phương pháp giảm cân, làm đẹp, những quán ăn lề đường hot hot, thì mình biết nói về gì nữa nhỉ? Ngồi kế mình là một chị lớn hơn mình 10 tuổi, chị hiền lắm, hỏi gì chị cũng chịu giúp. Mình có cố hỏi chuyện chị mấy lần, nhưng dường như hai chị em vẫn chưa tìm thấy chủ đề gì đó để huyên thuyên mãi được. Cũng hết rồi năng lượng giỡn hớt, đồng nghĩa với việc mình sẽ tập trung làm được nhiều thứ hiệu quả hơn, nhưng sức sáng tạo sẽ giảm sút mất. Còn đâu những ly Trà Xanh Chanh Mật Ong Trân Châu mình hay gọi, những lần cà kê ở quán ăn hay hát hò karaoke, hoặc lâu lâu đi bar dẫy nhiệt tình sau giờ làm? Cuộc đời mình bây giờ gắn liền với quận 4 và những con đường ẩm thực nổi tiếng mà lâu lâu mình với lũ bạn mới có dịp chạy đi ăn. Giờ đây, mình chỉ mất 1 phút để chạy ù ra đó. Nếu mở lời rủ rê mọi người đi ăn bánh flan, phô mai dẻo, hay chen chúc muốn ngộp thở ở chợ Tôn Đản chỉ để thưởng thức chén phá lấu bé xíu mà đậm đà, mấy cuộn bò bía mà tìm đâu cũng có....thì chắc họ sẽ nhìn mình như con dở nhỉ? Tính cách người lớn thể hiện rõ qua ánh mắt họ, hay trong những chi tiết nhỏ nhặt nhất, như cách họ ăn cùng nhau trong bữa trưa đầu tiên mình tham gia vừa rồi. Chắc mình cần có một khoảng thời gian khá dài để bắt kịp tinh thần mọi người...
Silence makes me wanna take the stairs
👀 Suốt 8 tiếng ngồi lì trên công ty, mình chỉ cười mỉm chi, lắc qua lắc lại trên cái ghế xoay, dán mắt lên cái màn hình liên tục và cảm nhận tâm hồn đang dần chuyển biến cho đúng quá trình trưởng thành? Nơi đây có phải là nơi để mình gắn bó, phát triển sự nghiệp lâu dài không thì mình chưa biết? Nhưng là nơi để mình chịu lớn thì là có đó. Cái đầu óc điên rồ, ý tưởng không giống ai của mình đang cạn kiệt chất dinh dưỡng để nuôi nấng chúng, chúng đang còi cọc ở mức báo động rồi đấy!!! 🐍 🐍🐍 (ở đây thì icon xe cấp cứu hợp hơn, nhưng vì không thấy nên mình dùng con rắn, tượng trưng cho pharmacy để thế đỡ). Không bông đùa, nói giỡn, lâu lâu nói bậy thì lấy đâu cảm hứng cho sáng tạo nữa...Mình còn nhớ về buổi họp đầu tiên với team bên Sing và chị nhân viên ngoài Hà Nội, anh sếp trực tiếp của mình đã hoàn toàn cạn lời trước nụ cười của chị đó như thế nào, mặc cho mình thì rất thích, vì nghe hơi "hết hồn" nhưng nó làm mình cười nắc nẻ, và vì mình còn có giọng điệu kinh hơn thế. Vậy làm sao tôi có thể cười hết mình, cười đến té ghế như xưa nữa nhỉ?
👀 Mọi người nghĩ mình khó gần, khó chịu, mình chắc thế đấy. Cơ mà thật khó để mình làm những chuyện mình không thích. Các anh chị, cả những người không phải cùng chung một công ty, chỉ là ngồi trong một cái "hộp" văn phòng cũng rủ mình đi ăn trưa này nọ để tạo cơ hội cho mình hòa hợp hơn, nhưng mình thấy lười phải cười một cách gượng gạo, cười hò theo mọi người cho vui. Mình thấy có lỗi vì cư xử lạnh nhạt vậy lắm, nhưng sự thật là mình không thể cảm hết tất cả những câu chuyện họ cười và mình ghét những khuôn khổ xã hội. Làm như càng lớn, tính con nít của mình càng được dịp bành trướng thì phải? Tính con nít đâu chỉ có thế, mình vẫn để màn hình lap là hình cậu ấy, móc khóa cặp cũng là hình 7 người, trưa trưa vẫn ngắm nhìn cậu trên Youtube rồi bất giác cười, và hiện mình đang có ý định trang hoàng chỗ ngồi cho thật sống động với hình ảnh của cậu nữa...Chắc người lớn sẽ khinh bỉ mình lắm đấy, nhưng mình không dừng được đâu 😩😩. Tiêu mình rồi...
👀 Tính con nít đâu chỉ dừng tại đó, mình đang chờ đợi giây phút được xéo xắt lại với một tên PG hôm qua mình gặp. Thế giới có đủ thể loại người, nhưng đây là lần đầu tiên mình ghét một người như vậy. Mình chẳng làm gì nó, không đếm xỉa, không bắt chuyện, không làm gì liên quan, nhưng cớ sao lại thể hiện thái độ hằn học mình trong lần đầu tiên gặp??
👀 Sáng nay, mình đã leo bộ 9 tầng lầu để đến chỗ làm. Dù thở như bò, nhưng khi hãy còn khỏe, mình sẽ tiếp tục leo. Mới có 4 ngày, mình đã chán ngấy cái thang máy bao giờ cũng chật nít người đến từ các tầng lầu khác nhau. Đi đường xa, kẹt xe là mắc mệt lắm rồi, tới công ty vẫn còn tiếp tục hụp lặn trong biển người thì đến thầy yoga tốt nhất cũng chưa chắc giải quyết được giúp mình cơn stress.
👀 Tuy thời gian trên giấy tờ có vẻ khá gắt, mình vẫn có thể làm những điều mình thích như vẫn đi tập yoga đều đặn và theo đuổi đam mê tiếng Hàn, viết blog vẫn được. Mình rất sợ đi làm rồi sẽ không còn thời gian cho những thứ đó, thậm chí là không đạt được quá nửa mục tiêu đã đề ra trong năm mới, nhưng giờ thì mình có thể yên tâm hơn một chút.
Sơ sơ chỉ có vài điểm chính vậy. Mong là thời gian tới sẽ có những dấu hiệu tích cực hơn. Cơ mà mình cũng có một vài chuyện khá dễ thương ở chỗ làm mới và sẽ lập một topic riêng về nó!! 😎
"I find it hard to tell you
I find it hard to take
When people run in circles it's a very very
Mad World"👀👀
No comments:
Post a Comment