Mình đã có một ngày mùng 4 vô cùng năng suất, chối bỏ tất cả những cảm xúc tiêu cực, ti tỉ chuyện phi lý nhỏ nhỏ khiến mình ngột ngạt mấy hôm nay. Cuối ngày, mặc dù không thể vui cho tròn đầy, trọn vẹn, nhưng chắc mùng 4 năm nay đối với mình sẽ đáng nhớ vô cùng.
👟👟👟
P2 - Cuộc hội ngộ bất ngờ
Kết thúc buổi thăm viếng chùa khá thú vị, mình cũng lấy lại được miếng hứng khởi ngày đầu năm 😚. Chạy ù về nhà, ngồi nghỉ chưa kịp nóng mông đã phải tức tốc sửa soạn lại, chuẩn bị đi đến một trong những quán cà phê có view đẹp của Sài Gòn. Ở nơi đó, mình sẽ có buổi hẹn cà phê (chắc là lần cuối) với Hưởng trước khi bạn trở về Úc, và đó cũng là một cuộc hội ngộ với má Minh, người mà mình ít còn liên lạc nhất trong những năm trở lại đây, và cô dạy Hóa năm xưa cô Quỳ. Mình đã hồi hộp lắm đấy, vì thời học cấp 3, mình không có duyên học Hóa lắm đâu. Nếu Lý đối với mình đầy tính thử thách nhưng cũng khơi dậy đam mê tìm tòi, lý giải các hiện tượng bao nhiêu, thì dù mất tận 5 năm, mình vẫn chưa thể kiếm được một điểm nào ở Hóa để hai bên có thể dung hòa, sống chung êm đẹp cả....Cho nên là, mình không nghĩ mình đem đến ấn tượng sâu sắc cho các thầy cô dạy bộ môn này. Cô Quỳ cũng không ngoại lệ, mình đã đinh ninh cô chẳng còn nhớ mình đâu. 😅😅
Bất ngờ thay, vừa thấy mình, cô đã đưa ra lời khẳng định chắc nịch: "Em trông cao ra và mập hơn hồi xưa, chỉ có mặt là không thay đổi gì cả. À, mà xinh gái ra chứ." Tuy mình hơi "chạnh lòng" chữ "mập" của cô 😅 (Ầy, con là một đứa chúa nhạy cảm với cân nặng cô ơi..), nhưng mình đã hoàn toàn ngỡ ngàng và sung sướng trước câu nói của cô. Cô vẫn còn nhớ mình! Cũng đã ba năm rồi, mình mới sống lại cảm giác thăm thầy cô và ôn lại chuyện xưa cũ cùng thầy cô đó. Mình vẫn luôn thích làm điều này, nhưng không hiểu sao cứ muốn trốn tránh chỉ vì chữ "sợ", chữ "lỡ như". "Lỡ như thầy cô không còn nhớ mình", "Sợ không biết phải nói chuyện gì". Một, hai giây lưỡng lự mà nó cũng nguy hiểm vô cùng. Hoặc là, mình sẽ để nó qua một bên, từ từ tính tiếp (rồi không có sau đó), hoặc là, mình sẽ không còn hứng thú, mất luôn cái nhiệt ban đầu và hết muốn làm. Hình như, mình đã tách rời bản thân khỏi vỏ ốc, nhưng trong lòng lại chẳng nỡ rời xa nên vẫn ì ạch kéo nó theo cho bằng được, thành ra tình trạng "ngựa quen đường cũ" mãi tiếp diễn như thế. Nó cũng giống như cái việc mình đã bất chấp tay xách nách mang một cái gối nằm suốt 3 năm liên tiếp, từ nước này qua nước khác vì sợ không ngủ được nếu thiếu hơi nó. Để chịu ló ra khỏi cái vỏ kia, nhất định phải có bè lũ lôi kéo mình ra, hoặc đá cho mình một cái để tự văng ra cơ. Tính xấu nhỉ? Hôm đó, chính Hưởng đã làm điều ấy. Nhờ vậy, mình mới có dịp chuyện trò, biết thêm về cô và có được liên lạc của cô. Sở dĩ mình nói đây là một cuộc hội ngộ bất ngờ cũng do cái nguyên nhân này chứ đâu.
Cô nhìn vẫn thế, vẫn xì tin, yêu đời, thời thượng và mở lòng hết mức với học trò như những người bạn. Hồi xưa, mình là đứa rất ngại bông đùa với thầy cô vì dù sao với mình, thầy cô là những người tôn nghiêm, mình chỉ nên vâng dạ, nghe lời và học tốt (hoặc giả vờ như thế) là tốt nhất. Theo thời gian, mình cũng đã có chút tự tin hơn, và nhờ cô thoải mái vậy nên khoảng cách mình tưởng tượng trước đó tiêu biến hoàn toàn, không một vết tích trước khi nó thành sự thật. Mình ngưỡng mộ cô lắm, ngưỡng mộ thật lòng và ngưỡng mộ nhiều thứ❕❕❕❕ Cô trẻ nè, cô yêu bản thân và rất biết cách hưởng thụ, chăm sóc bản thân dù đã là mẹ của hai đứa rồi. Cô giỏi quá chừng, nhìn cô đố ai có ngờ cô là Phó Giáo Sư, đã có bằng Tiến Sĩ và từng đoạt học bổng sang Anh, sang Hàn làm nghiên cứu. Vậy rồi, cô lại chọn cuộc sống bên chồng ở quê hương, chấp nhận mức lương không cân xứng với năng lực bản thân. Mình không rõ cô thấy sao, nhưng trông cô có vẻ chấp nhận hiện tại và vui sống. Gương mặt, thần thái cô vẫn như ngày nào, không gợn chút phiền, chút thất vọng và vui vẻ với những điều cô đang có. Câu "Quan trọng là thần thái" thề là nó không sai, cô không đẹp lộng lẫy nhưng vẫn khiến bất kỳ ai cũng phải ngoái nhìn. Đó mới là điểm khiến mình ngưỡng mộ cô nhất 😍. Mình không giỏi như cô, nhưng lại luôn mưu cầu điều gì đó và không hẳn bằng lòng với hiện tại của mình. Mặc dù không bất mãn, cơ mà mình không rõ lắm về tương lai, thậm chí, mình đã vô tình vứt bỏ những thứ, những con người thật sự tốt cho mình thì phải? Mình nghĩ thế.
Trong khi đó, má Minh (thực ra, là trai thẳng hoàn toàn nhé 🙈) luôn cho mình cảm giác y như cũ. Một con người giỏi giang, sẽ thành công và sẽ rất giàu có. Người ta bây giờ là CEO của hẳn 3 công ty nhỏ đấy. Nhưng thật tâm mình không muốn trở thành người như má. Nếu học theo má, mình chắc chắn sẽ phải đánh đổi nhiều thứ trong khi lại không có được thứ mình muốn thực sự. Cách mình nhìn và ngưỡng mộ má Minh, nó hoàn toàn khác với cô Quỳ. Một người là như hình mẫu lí tưởng, còn một người, đại loại như con nhà người ta, ngước nhìn, ồ à, rồi lại thôi vì không thấy được năng lực đó ở bản thân. 😕
![]() |
Nhìn cô trẻ chưa kìa 😗 Bức ảnh đáng giá nhất của ngày hôm nay đó 😎 |
No comments:
Post a Comment