"Dẫu biết là quy luật của cuộc sống, của tự nhiên, nhưng vẫn quặn đau thắt lòng"
💔💔💔💔💔💔💔💔💔
Không dưới hai lần, mình chứng kiến cảnh ba mình và mẹ mình rơi nước mắt, nhưng vẫn như lần đầu, điều mình chỉ có thể làm là im lặng và lắng nghe, nói đúng ra là đứng chết trân ở đó. Mình biết mình khó có thể đưa ra một lời nào đó phù hợp, thậm chí là hoang mang khi phải nhìn thấy những giọt nước mắt của ba mẹ nữa. Thế mà hôm qua, ba mình đã không thể kiềm chế được, mếu máo không thành lời khi gọi báo mình chạy gấp về với nội. Ba mình, đã mếu máo hệt như mình lúc bé khi nhận ra mình lạc mẹ ở trường mẫu giáo vậy....Từ khi mình có mặt trên thế gian này, cả cuộc đời ba mẹ đã mặc định ra sức bảo bọc mình và em trai, cơ mà vẫn khó tránh khỏi những phút yếu lòng. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, mình chỉ muốn nói cám ơn ba mẹ đã tin tưởng con đủ nhiều để trở nên yếu đuối trước mặt con như thế. Tất nhiên, lời đó khó mà ọe ra khỏi miệng mình, trực tiếp trước mặt ba mẹ, nó chỉ có ở đây thôi.
Vừa nhận tin, thật lòng mình chẳng thể tiếp thu kịp, đơ phải mấy phút mới từ từ có phản ứng, thu xếp mọi việc để chạy về nhà nội. Dẹp những tình tiết khiến mình phát điên hôm qua, như mất thẻ xe, bị giữ cà vẹt và 105k đầu tiên rời bỏ bóp ngày đầu năm, vì điều đó chẳng còn nghĩa lý gì nữa, mình đã thất thần tới mức quên cả đường về. Vô tình, điều đó đã kéo dài thời gian để đến bên nội chỉ vì một phút mất bình tĩnh. Cảm xúc lúc đó là gì mình không rõ, nhưng mình đã vô cùng bực tức và văng tục cuộc đời suốt cả chặng tìm đường về nhà nội.
Mình đã không tin vào mắt khi bước vào nhà và thấy nội nằm mệt mỏi trên giường. Nội khác quá....Mặt nội tím lại, mắt thâm quầng, thở hắt từng hơi khó nhọc, mắt nhắm nghiền không thể mở. Mới hôm trước thôi, nội vẫn còn cười tươi, tinh thần minh mẫn, la mắng mình và nhỏ Linh tội bầy hầy nữa mà. Lúc mình tới nơi, phút khó khăn nhất nội cũng đã vượt qua, mình khó mà tưởng tượng được cảnh đó. Chẳng trách sao ba mình đã hoảng sợ tột độ đến thế. Mọi người hầu như có gần đủ cả, gấp rút thu xếp đồ đạc chờ xe cấp cứu chở nội đi.
Tại bệnh viện lúc ấy, mẹ mình và thím mình đã không thể kiềm được mà mếu máo. Nội mất đi ý thức nhanh lắm, chẳng còn biết bản thân nói những gì nữa. Tuy không rõ tình cảm mẹ mình dành cho nội là bao, nhưng mẹ cũng đau lắm, huống hồ bà ngoại ra đi sớm cũng vì ung thư như thế. Mình không chắc, nhưng mình nghĩ nỗi đau mất mẹ năm nào đã dâng lên lại trong lòng mẹ. Nhớ năm nào, mình đã bao lần thấy mẹ xem đi xem lại cả chục lần cuộn băng đám tang của ngoại và khóc đúng cả chục lần. Tất cả mọi người đều chờ đợi, biết rõ điều mình chờ nhưng cũng không biết là gì. Cảm giác khó hiểu đến khó chịu. Người ta nói "càng tránh né nỗi đau, nỗi đau càng khắc sâu." Rõ ràng, mọi người ai cũng rõ tình trạng hiện tại của nội, nhưng không ai không mong muốn một điều kì diệu nào đó sẽ xảy ra. Có đúng không? Trong tất cả các nỗi đau, không nỗi nào lớn lao, bi kịch, tan thương, khổ sở, day dứt cả một đời như nỗi đau mất mẹ. Chỉ cần tưởng tượng một giây mẹ và mình không cùng tồn tại trong cùng một chiều không gian, một thế giới, mình đã thấy khó thở và nước mắt tuôn không ngừng rồi. Nghe một bài hát thôi đã chịu không nổi nữa mà.
![]() |
Thế giới con chỉ thật sự sụp đổ nếu không có mẹ ở đó. |
No comments:
Post a Comment