"Bà nội dạo này khỏe không bà nội? Chân bà nội đỡ đau chưa? Mấy nay bà nội ăn uống được không?"
Không biết mình còn bao nhiêu cơ hội để nói những câu này?...Người ta bảo là 3-4 tháng thôi. Chúng ta đã tận hưởng niềm hạnh phúc đủ đầy cho đến khi nhận ra bản thân không đủ sức chống lại sự trôi chảy của thời gian khi đã quá muộn nhỉ?
Những tưởng sau khi có điểm, có bằng tốt nghiệp, cuộc đời mình sẽ có nhiều khoảng thời gian hết mình, vui vẻ hơn. Thực ra, mình cũng vui đó. Mình đã vi vu Hà Nội một mình, gặp lại Trâm - cô bạn từng đồng cam cộng khổ những ngày ở Phần, ở Ai Cập rồi sang cả Hàn Quốc, travel-mate mà chắc là mình sẽ rất khó tìm thấy người thứ hai trên đời đấy. Mình cũng vừa trở về sau chuyến đi Vũng Tàu cùng những con người cũ, những con xe cũ. Tuy mình phải nghĩ, nhưng đây chắc là chuyến đi đầy đủ cuối cùng trước khi một đứa trong bọn lên đường nhập ngũ tận 2 năm. Tháng hai 2018 cứ trôi qua lững lờ, buồn buồn vu vơ như vậy. Tết cận rồi mà mình chẳng có chút hứng khởi như ngày trước nữa. Giờ thì mình đã thấm những câu người lớn than thở mỗi mùa Tết đến, đại loại như: "
Tết năm nay chán lắm con ơi...". Mình dự trù trước rồi, làm người lớn chán ngán vô cùng, mà có tránh được đâu. Giai đoạn mình ghét nhất đã chính thức bắt đầu, từ giờ mình sẽ gắn mãi với nó đấy 💨
Tháng hai chắc không gì buồn hơn cái tin mình nhận được cách đây 2 ngày. Trong bụng bà nội đang hình thành một khối u ác tính, dấu hiệu rõ ràng và quen thuộc của căn bệnh ung thư quái ác.... Người ta bảo, vì bà đã có tuổi, sức khỏe cũng không mấy tốt, bà mình giờ đi lại khó khăn bội phần nữa, chắc là, bà chỉ có thể trụ được 3-4 tháng 😭. Bà mình cũng đã bước được đến cái tuổi gần đất xa trời thế rồi, nhận thức của mình cũng đã rõ việc xa bà là lẽ đương nhiên, nhưng vẫn hẫng khi phải chuẩn bị tinh thần từ giờ. Mình giận bản thân là không thể biết sớm hơn, bởi 7 ngày trước đó mình đã đến viện thăm bà nội sau khi ba thông báo là bà đang nằm trong Chợ Rẫy chờ mổ. Mà rồi, những ngày sau đó, mình liên tục nhận được câu trả lời của ba là ca mổ vẫn chưa được tiến hành. Bà mình đã nằm ở đó hai ngày, mình biết là bà sợ bệnh viện lắm, sợ mổ, sợ mệt, sợ cô đơn, sợ cái không khí sặc mùi lạnh lẽo, căng thẳng của bệnh viện. Ừ thì ai chẳng thế, người trẻ còn ghét bệnh viện huống hồ người già, đau bệnh mấy vẫn muốn ở nhà, có con cháu, có người thân, có mùi mền, nệm quen thuộc vẫn hơn chứ.
Bữa trưa hôm nọ, ba gọi điện cho mình. Giọng ba có vẻ lạc đi đó, mình cảm nhận rõ thế. Ba hỏi mình những câu vô nghĩa mà thề là mình chẳng bao giờ nghe như thế cả, đại loại như "Con đang làm gì? Trưa nay con ăn gì?" Đáp lại ba là những câu trả lời khó chịu của mình như thường lệ tuy trong lòng thì lại lóe lên những tia bất thường, bồn chồn. Mình có lẽ là đứa con tồi tệ nhất hệ mặt trời nhỉ? Nghĩ lại hôm đó, mắt lại cay. Chắc là, ba mình hôm đó cũng hụt hẫng, hoang mang khi nghe tin về mẹ mình thế, nên đã không thể diễn đạt rõ ràng được câu nói của bản thân lúc đó thì phải? Sau đó, ba đã nhanh chóng lờ đi, chỉ bảo mình thứ 7 về ăn mừng bà nội đã có ca phẫu thuật thành công, tai qua nạn khỏi. Có lẽ, ba biết sẽ nghẹn và khó kiềm chế cảm xúc khi phải chính miệng nói ra những lời của bác sĩ, thành ra ba đã lừa mình như vậy. Đáng lí, mình nên nhạy cảm hơn. Đáng lí, mình phải tin vào trực giác của mình hơn. Đáng lí, mình không nên hời hợt, bỏ sót những điểm mình cho là kì lạ, đáng nghi. Mình đã trải qua bao nhiêu lần tình huống như vậy mà vẫn không rút được kinh nghiệm. Thậm chí, khi thấy mẹ mình bỗng dưng cùng thằng em đi thăm bà, rồi về dặn mình thường xuyên đến thăm vì bà không còn nhiều thời gian nữa. Mình vẫn cứ tin chắc vào lời của ba, rằng bà đã ổn, bà đã vượt qua được ca mổ, sức khỏe cũng ổn định, rằng thứ 7 này cả nhà sẽ cùng ăn mừng cho bà, kết hợp đám giỗ ông cố luôn cơ đấy.
 |
Lúc đó, cậu đau lòng lắm phải không? Bây giờ, mình nghĩ mình khó kiềm lòng nổi khi xem đoạn vid đó |
Khi có niềm tin như thế, mình đã vô tư cả sáng thứ 7 nằm ườn ra đó, lười biếng ôm cái laptop xem video, rồi giải quyết một số việc liên quan tới cái thằng nhóc đáng ghét kia. Mình đã bỏ ngoài tai những cuộc điện thoại nhắc nhở như cầu xin mình về chơi với bà cả sáng của ba, rằng bà đang khó chịu vì chả thấy mặt đứa cháu nào đâu. Để đến trưa trời trưa trật, mình mới bò qua sang bà. Ngồi chưa bao lâu, mình lại đón xe đi hội chợ với nhỏ bạn để giết thời gian, vì mình có ngờ đâu những giây phút bên bà hiện giờ là quý như thế...Mình chỉ thực sự biết chính xác thông tin, rồi vỡ lẽ khi hỏi đứa em họ sinh năm 2004. Ngay cả một đứa con nít, nó còn rành rẽ hơn mình. Em bảo, nếu mà bà nội mất, ông nội chắc buồn lắm chị ha? Con nít còn nói được vậy, làm chị lớn, sắp bước tới ngưỡng 23 như mình đây vẫn cứ sống vô tư đến vô trách nhiệm như thế thì quá đáng, quá cần bị lên án lắm. Nghe xong, tinh thần mình lạc hẳn, nhưng vẫn mơ hồ vì chưa bắt kịp được thông tin bất ngờ đó. Mình vẫn đi sắm sửa đồ với nhỏ em đó và tỏ vẻ bình thường. Mình còn nhớ, lúc đó, tâm trí cứ xuất hiện hình ảnh ông nội nhọc nhằn đút từng muỗng cà ri lên miệng, phải nói là khó vô cùng. Còn bà mình thì chẳng thể thưởng thức được hương vị của những món ngon ngày hôm đó nữa, nuốt một muỗng cháo với bà còn khó chịu nữa là.
Cho đến khi trở về nhà, ngồi bóp chân cho bà, mình mới cảm nhận rõ từng tia bất thường từ thông tin kia len lỏi vào nhận thức, vào tâm trạng. Bà cứ mãi than bụng bà sao cứ âm ỉ đau bên trong, chân thì cứ tê nhức hết từ hông xuống gót. Thực sự, viết những dòng này khiến mình xót và bực bội vô cùng, chẳng muốn gõ tiếp nữa đâu, nhưng nó cần phải hoàn thành! Bà mình, yếu tới mức này rồi đó. Ánh mắt bà cứ nhìn vô hồn lên trần, về phía tường, chán nản và buồn bã. Sống đến từng tuổi này, có lẽ, bà biết được điều gì đó sẽ xảy đến với mình nhỉ? Cái không khí kì quặc đó cuối cùng cũng được chú Tư mình phá tan. Chú kêu gọi mọi người làm vài bô hình gia đình, mặc dù thiếu vài thành viên đó, nhưng không sao cả. Người người nói nói, cười cười, vỗ tay vui vẻ để bà cảm nhận không khí hạnh phúc lan truyền. Rồi chú Tư khởi xướng hát hò, cả nhà hát theo, hát những vài về Mẹ, về Tình Mẹ. Đó là những bài hát cửa miệng của thế hệ trước, mình không rõ lời, chỉ vỗ tay phụ họa theo. Mọi người vui, bà cũng vui, mình thấy bà cười miết, lộ hàm răng vẫn còn trắng, đều và đẹp. Chỉ có mình là cảm thấy buồn trong lòng vô cùng. (Cố lên, chỉ còn vài câu nữa, ráng xong rồi gập máy đi về thôi...) Mình khó chịu lắm, mình hiểu sao người lớn làm thế, bà cũng cười tươi vậy rồi, nhưng mình cứ thấy mất tự nhiên. Thêm nữa, mình ghét những bài đó vô cùng, cái bài "Tình mẹ bao la như biển Thái Bình..." hay Mẹ Yêu "Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc" của Phương Uyên. Những bài hát mãi mãi là huyền thoại về tình mẹ, hay và chạm từng nơ-ron thần kinh cảm xúc của người nghe. Chính vì lẽ đó mà mình mới ghét, ghét cái cảm giác bơ vơ không còn mẹ!!😈😈. Từ hồi còn là một đứa con nít 3,4 tuổi, ngây thơ và chưa trải qua quá nhiều mất mát, mình vẫn nhớ như in cứ mỗi lần nghe là khóc nức nở. Mình còn nghe mẹ kể, thuở nằm nôi, miệng còn hôi sữa, mẹ còn gửi mình cho ông bà ngoại canh, hễ mà mở radio cho những bài dạng đó ru mình ngủ, y như rằng đã khóc thét như được mùa. Mình, chắc khó xa mẹ rồi. Vậy nên, lòng mình nặng nề lắm dù rằng bà đang vui. bà còn tíu tít nói đi nói lại:"Vui quá, vui quá" trong khi miệng cười không thể khép được. Bà vui là được rồi mà.

Ngày đầu năm mới, mình đã viết ra những điều cần thực hiện, một trong những điều đó là về thăm ông bà thường xuyên hơn. Thế nhưng, mình đã không làm thực tốt. Dù vẫn nhớ, vẫn ráng kiếm thời gian về, suy cho cùng, tính ham chơi, lười biếng, hời hợt của mình đã thành công khiến mình bỏ lỡ những khoảng thời gian quý báu dành cho ông bà mất rồi. Đến khi, quỹ thời gian đó sắp cạn kiệt, mình mới nuối tiếc và hận bản thân như bây giờ đây...Mình chỉ có thể làm cho mọi thứ bớt sai, bớt nặng tội hơn, chứ không kịp sửa nữa rồi. Bên bà, bên ông được bao lâu nữa?
"Ai còn ông, còn bà thì hãy biết quý trọng, yêu thương thật nhiều. Để khi mất cơ hội rồi thì đừng hối hận."
- Từ một người bạn -
P.s:
05.02.2018, 04:45 tại bệnh viện Chợ Rẫy
Bà nói: "Tụi bây sớm cho bà bồng cháu cố" 😥😥😥. Lúc đó, mình chưa có thấy gì đâu, giờ ngồi đây nhớ lại, chỉ thấy tội lại chồng chất tội....