Tôi đang đọc cuốn sách "Nếu biết trăm năm là hữu hạn" của Phạm Lữ Ân. Có lẽ, tôi sẽ không thể hoàn thành cuốn sách này trong một khoảng thời gian ngắn được! Vì đọc nó, đâu chỉ là đọc lướt qua, nó làm cho tôi phải nghĩ, rồi đọc lại cho đến khi nào ngấm thì mới thỏa lòng. Cuốn sách hay ở chỗ, nó nói về những cảm giác, những tình huống mà ai trong chúng ta đều đã phải trải qua trong suốt năm tháng từ tuổi thơ đến khi trưởng thành. Nó làm tôi nhớ, bừng tỉnh nhận ra những gì mình đã bỏ lỡ, hay chợt tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi ngô nghê từng đặt ra, rồi bỏ ngỏ đó. Tôi vẫn chưa đọc xong đâu, mới có 1/3 cuốn sách thôi, nhưng có một chương trong đây làm tôi phải nhào ngay tới cái bàn phím, gõ lại tất cả những suy nghĩ, cảm xúc hiện giờ.
Tên chương là "Đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu....". Tác giả thuật lại câu chuyên của một nhóm bạn thời sinh viên, gặp lại nhau khi tất cả đã có những lựa chọn riêng cho bản thân. Lần gặp này, một chàng trai trong nhóm đã mạnh dạn hỏi cô gái mà khi xưa anh lầm tưởng cô ta yêu thầm anh vì những cử chỉ, ánh mắt mơ hồ cô đã dành cho anh trong suốt một khoảng thời gian dài. Cho đến khi anh ngỏ lời thì lại bị cô từ chối. Cái đoạn này, tôi chỉ nghĩ là anh đối với cô như một cơn say nắng tạm thời, rồi nó lỡ đi qua khi anh quyết định tỏ tình với cô, chỉ là...hai người không thích nhau cùng một thời điểm. Nhưng rồi, cô lại trả lời anh như cái tựa mà tôi đã đặt cho bài viết này "Tôi đã yêu bạn theo cách mà người ta...yêu những thần tượng". Và rồi, tác giả đã "ném một viên sỏi" vào cái suy nghĩ mơ hồ của tôi hiện giờ: "Chúng ta đã yêu thần tượng của mình theo cách nào?". Ồ, đó giờ, tôi thích cậu, thương cậu lắm, tôi biết tôi đã bị giọng hát của cậu ám ảnh nhưng hình như chưa bao giờ tôi thực sự xác định tôi yêu cậu vì cái gì? Bây giờ, tôi sẽ làm điều ấy, ngay tại đây, và tôi nghĩ nó sẽ cho tôi câu trả lời về ý nghĩa sự hiện diện của cậu trên con đường sinh mệnh của tôi từ rầy về sau.
 |
Sao tôi lại thích con người này? Còn là trai Ma Kết 😓 |
Theo như tác giả giải thích, yêu thần tượng, tức là yêu một bộ xương của con người thật. Phần còn lại, da thịt, hồn vía của thần tượng là những gì ta suy luận đơn giản về sự hoàn hảo theo nhu cầu của bản thân và hợp với con người đó theo những gì ta thấy, rồi gán lên con người ấy. Hình như, tôi đã từng như thế với tất cả những thần tượng trước đó của mình, kể cả cậu, và cả người tôi từng thích những năm tháng học cấp 3. Cậu bạn đó là một ví dụ rõ nhất về cái kiểu "yêu thần tượng" này. Dựa vào những gì tôi thấy, tôi biết về cậu ta khi tôi 15, đó là một người có dáng cao cao, ốm ốm, mắt một mí cùng với kiểu tóc mái ngố lãng tử và nụ cười hiền, rất sáng, nhìn tựa trai Hàn. Tôi đã nghĩ cậu ta thật lịch thiệp, hay ngại ngùng (sau này nghĩ lại mới thấy cậu ta diễn sâu cực). Cậu ta thích bóng đá, rất hay rủ rê đám giặc nam lớp tôi đấu bóng. Cậu ấy cũng thích đọc sách, đọc những cuốn mà hại não đối với tôi khi ấy như Marc Levy, Cecelia Ahern, etc. Tôi đã nghĩ cậu ta là một người có tâm hồn bay bổng, dễ tổn thương, và có chiều sâu. Có thể một phần nào đó của cậu ta như thế thật. Cho đến một ngày, tôi biết những hành động nông cạn, những câu nói thiếu suy nghĩ của cậu ta, thì phút chốc mọi ảo tưởng của tôi về cậu ta sụp đổ, cảm tình cũng tụt về con số 0 (hoặc âm luôn). Và tôi đã quên cậu ta như thế, quên một cách lạnh lùng, nhanh chóng, không một chút níu kéo, vấn vương. Tôi từng thích cậu ta, cậu ta biết điều đó. Mãi một thời gian, sau khi tôi đã rũ bỏ mọi thứ về cậu ta, gặp lại, cậu ta vẫn đinh ninh tôi còn chút tình cảm và tiếp tục cái ánh nhìn ngại ngùng, nụ cười bẽn lẽn đó đối với tôi :). Những thần tượng trước của tôi, điển hình là, BTOB Hyunsik, Lee Jong Suk hay Nam Joo Hyuk, tôi từng thích họ cũng một khoảng thời gian, reo hò khi đọc được cái gì đó về họ, đổi hình ảnh Facebook, màn hình Laptop (chưa phải là điện thoại nhé) là hình của họ cả. Bạn bè, ai cũng biết tôi thích họ, thần tượng họ. Nhưng hình như, tôi chỉ thích họ, như Lee Jong Suk hay Nam Joo Hyuk vì những vai diễn họ đóng trên màn ảnh. Còn tôi đổ Hyunsik là vì giọng hát của anh cũng âm ấp, nụ cười của anh cũng hiền hiền và tính cách dịu dàng của anh thông qua những show thực tế tôi xem. Rồi, những cái cơn cảm nắng hời hợt ấy cứ đi qua đời tôi như vậy đấy, cho đến khi gặp được cậu.
Như tôi đã nói cả ngàn lần rằng, tôi không nhìn mặt cậu mà thích, tôi cũng chẳng để ý cậu nhiều khi xem mấy cái show thực tế, hay ba cái trò bán muối của nhà cậu. Một ngày nọ, tôi bỗng mơ thấy cậu trong giấc ngủ, cùng với Kook. Tôi đã nghĩ Bangtan là định mệnh, còn Kook là chân ái, vì tôi chẳng bao giờ mơ thấy người nổi tiếng đâu, vậy mà có ngờ, cậu chính là đáp án kia! Tôi đổ cậu vì chất giọng trầm ấm, ngọt ngào nhưng lại đượm buồn, nghe rất não nề nhưng lại bình yên, mang đến cảm giác vững chải đến lạ. Cái cách mà tôi đổ vì cậu cũng rất lạ, như thể đứng trên tầng 18, bị xô xuống một cách bất ngờ, không lường trước được điều chi, cứ rơi xuống với vận tốc tăng dần đều. Tôi không hề định hình tính cách của cậu như thế nào, ra sao, tôi chỉ biết là mình yêu giọng cậu vô cùng. Kể từ ngày nghe bài hát ấy, tôi đã tìm tất cả những video về cậu, nghe thật nhiều bài, bây giờ là gần hết những bài hát trong tất cả album của Bangtan rồi. Tôi nhận ra, mình đã quá ám ảnh về giọng cậu, không chỉ khi cậu hát những bài tôn chất giọng "nguy hiểm" của mình như 4 giờ, Someone Like You, Stigma, Hold Me Tight..., tôi vẫn thích khi cậu gằn giọng theo chiều hướng mạnh mẽ trong Boy In Luv, Fire, Not Today.... Thậm chí, ngay cả khi nói chuyện bình thường, chỉ là cậu đang trả lời phỏng vấn, đang kể một câu chuyện, cậu cũng làm tôi bất giác cười hay replay liên tục chỉ để nghe cho đã tai.
Tôi tìm, tôi moi tất tần tật những video về Bangtan từ chính Bangtan, từ Bighit, Vline đến mấy cái fan-made để hiểu thêm về cậu, về nhóm. Để rồi, tôi bỗng phát hiện những suy nghĩ, những sự kiện xảy ra trong cuộc đời cậu, hay hành động giống đến kì lạ giữa hai ta. Như là thói quen ôm gối, cuộn tròn mình trong chăn, nhường miếng thịt cho người cung Song Ngư, sinh năm 93 khi ăn cùng một hộp cơm, thích mũ Beret, quần rộng, đến cách tìm về nhà, nói chuyện với bố mẹ khi cảm thấy buồn khổ trăm bề mà chỉ là hỏi thăm, đề cập những chủ đề vui vui thường thường để giải tỏa, không một lời hé lộ về những khó khăn mình đang gặp. Gần đây nhất là cái tên 탄 làm tôi quắn quéo mấy ngày nay, cái nháy mắt phải khi chụp ảnh, cái hất tóc sang chảnh nữa, vân vân và mây mây. Những điều này làm tôi có cảm giác giữa tôi và cậu có một mối liên kết nào đó mà chỉ tôi thấy nó. Có thể tôi quá cuồng cậu đi, nhưng đó thực sự là những trùng hợp kì lạ. Vì nếu không có những điều đó, thì trí tưởng tượng, mơ mộng của tôi cũng không có dịp bung lụa như thế đâu.
 |
Làm thế nào để bù đắp bản thân vì đã lỡ thích cậu quá nhiều, quá sâu? |
Có một khoảng thời gian, tôi thấy mình lún sâu quá, mà lại ở cái độ tuổi này nữa. Tôi nghĩ cho tương lại, tôi nghĩ mình cần dừng lại, tôi nghĩ mà không ra đáp án cho những suy tư của mình về cậu. Đó chỉ là tôi đã yêu theo cách "yêu thần tượng" mà thôi. Nó có vẻ nặng hơn những đợt trước, bằng chứng điển hình là bộ nhớ điện thoại của tôi hiện nay đã bị ảnh cậu chiếm đóng quá nhiều, nhưng sớm muộn nó cũng đi qua thế thôi. Lúc đó, tôi nghĩ mình cần một gáo nước lạnh để tát vào mặt cho tỉnh hơn. Dựa vào những người bạn yêu thích Kpop xung quanh mình, tôi biết đến nơi có rumor, biết đến cụm từ sasaeng. Cơ hội bỏ cậu đây rồi!! Tôi lục tung hết mọi rumor để đọc cho bằng hết những tin xấu về cậu từ tính cách, con người thật cho đến chuyện hẹn hò. Tôi tìm ra thật! Tôi có chút bối rối vì vỡ mộng thật. Những tưởng sẽ xa rời cậu được thôi. Và rồi, cậu lại xuất hiện trong mơ của tôi, thanh âm giọng hát cũng văng vẳng trong chiêm bao của tôi. Tôi đọc lại những thứ ấy, trớ trêu thay, tôi càng yêu cậu hơn. Tôi không nghĩ mình biết hết về cậu, nhưng tôi lại có thể đoán được con người cậu như thế nào cũng 60%. Hơn hết cả, tôi dần hiểu ra vì sao tôi thích cậu. Những lí do tôi yêu cậu, về cơ bản nó thuộc về con người cậu, chẳng phải là những mộng mị, ước muốn của tôi về một phiên bản hoàn hảo gán ghép cho cậu đâu. Tôi thích cậu vì điều gì? À, tôi nghĩ mình nên dùng từ thương, mà cũng chẳng đúng sát ý nghĩa, vì theo một số định nghĩa "thương" mà tôi đọc, tôi vẫn cần cậu thuộc về mình, cơ mà có được đâu? Tôi chỉ ước cậu biết tới những tình cảm này, trân trọng nó và tôi với tư cách là fan ruột, fan chân chính là đủ. Chắc chưa lớn lao như những ai khác đâu nhỉ, nhưng nó cũng là tình cảm đáng lí tôi nên dành cho ai đó khác để được nhận lại chút gì đó, tôi lại trao nó cho cậu vô điều kiện 😊. Quay lại vấn đề chính, trả lời cho câu, tôi thích cậu vì điều gì?
Tôi thích chất giọng tự nhiên, nguyên bản, vốn dĩ của nó. Mọi người phát cuồng vì gương mặt như được nhào nặn, vẻ ngoài như thiên thần của cậu. Nhưng giọng nói, giọng hát của cậu mới chính là thứ khiến tôi thấy đây không phải là thực tại.
 |
You appear just like a dream to me |
Tôi thích thái độ nghiêm túc với nghề của cậu. Đôi khi cậu ham chơi game, nhưng cách cậu coi trọng nghề nghiệp, đồng nghiệp (giờ như anh em) cũng như là cậu tôn trọng tất cả người hâm mộ trên thế giới này, không chỉ mình tôi đâu, mà ai cũng cảm nhận được một cách rõ rệt. Là người theo sát cậu nhất trong nhóm, tôi không biết có bao nhiêu người là fan quan tâm đến năng lực của cậu hơn vẻ ngoài. Cho dù là một đứa không biết khỉ gì về âm nhạc, kĩ thuật hát, nhưng tôi vẫn thấy được sự cố gắng để được công nhận của cậu thông qua những bài hát cậu thể hiện, sáng tác, từ những nốt trầm đặc biệt cá tính mà tôi vẫn chưa nghe ai hạ gục được cậu, đến những nốt cao ngân dài như Stigma, hay thậm chí là Blood, Sweat and Tears. Có thể nó không đạt được ngưỡng như người bạn cùng lứa của cậu, nhưng cậu đã thành công khiến tôi đầu hàng, để cậu từng bước chiếm lấy thế giới riêng của mình. Đối với tôi, không gì đẹp hơn khi nhìn cậu đặt mọi cảm xúc của mình vào bài hát và tinh tế truyền tải linh hồn nó một cách chân thực nhất.
 |
Nếu có thể, tôi ước được là người đưa cậu những tờ giấy đó thôi cũng được |
Tôi thích cái tín ngưỡng mà cậu hằng tôn thờ, gia đình. Không chỉ gia đình riêng của cậu, mà cả những ai đã được cậu xem là gia đình, thì người đó thật may mắn. Cậu đã làm được khá tốt chuyện mà tôi chưa thể làm được. Tôi yêu gia đình mình, nhưng tôi chưa bao giờ dám thẳng thừng nói với bố mẹ mình là tôi yêu họ. Sinh nhật em mình, tôi sẵn sàng cho nó tiền quà, nhưng sự ngại ngùng đã làm tôi bỏ qua điều đó và cứ thế để sinh nhật nó trôi đi. Tôi có nhiều thời gian bên gia đình hơn là cậu, nhưng tôi đã không thể quý trọng những bữa cơm gia đình như cậu. Không thể phủ nhận là ngoài ngưỡng mộ, tôi còn có chút ghen tị với người sau này sẽ cùng cậu xây dựng gia đình nhỏ của riêng cậu đấy :).
Tôi thích cách cư xử lễ phép, lịch sự dành cho bất kì người nào, sinh vật sống nào trên trái đất của cậu. Từ người câu cá cậu gặp trong một lần du lịch, đến cô bán hàng, chị nhân viên trong sân bay, đến đội ngũ nhân viên đứng phía sau hậu trường, cho dù đó là ai đi chăng nữa, cậu đều san sẻ sự quan tâm, hành xử đúng mực của mình. Tôi sẽ rất mừng nếu cậu vẫn giữ được nét đẹp con người này của cậu, nó sẽ giúp cậu học được rất nhiều thứ từ họ hơn nữa.
Tôi thích những hành động vụn vặt, tuy bé nhỏ nhưng nó thể hiện cậu là một người quan tâm, chu đáo như bản tính vốn dĩ của những người con cả. Cậu bảo cậu không biết ăn nói, nhưng những lời cậu nói ra hoàn toàn có sức sát thương lớn bởi tính chân thực và ý nghĩa của nó. Vì cậu ăn nói không tốt, nên cậu không nói (một cách có nghĩa), tôi đoán, và tôi chắc 80% cậu là một người quan sát tốt. Cậu để ý, cậu biết, cậu nhớ hết những gì mà những người cậu quan tâm nói hay làm như là cách cậu chú tâm đến những lời của RM khi anh phát biểu, rồi học lỏm vài ba từ tiếng Anh, vân vân và vân vân. Và tôi cực thích điểm này ở cậu. Ở bên cậu người ta sẽ cảm thấy vui vẻ như ở bên một đứa trẻ nhưng vẫn nhận được sự ngọt ngào, vững chải và che chở của cậu. Điểm này, rõ ràng tôi không được rõ cho lắm, nhưng thông qua những quan sát của mình, tôi tin là thế.
 |
Biết nghĩ lắm chứ, nhưng lại không giỏi thể hiện thì phải? |
Đơn giản, chỉ là tôi thích nhìn cậu ăn, nhìn cậu ngủ, hay chỉ là những biểu cảm nho nhỏ như ánh nhìn trìu mến dán lên chiếc đồng hồ mà bố cậu tặng cho. Chỉ cần là thứ phát ra từ cậu, nó đều khiến tôi lung lay như người say vậy.
 |
Chỉ là nhìn người khác thương cậu, tôi cũng đổ? Làm sao đây..? |
Tôi không biết nhiêu đây đã đủ để chứng minh thứ tình cảm kì lạ mà tôi dành cho cậu chưa? Nhưng có thể nghĩ thế này, dù cho bất kì scandal nào có thể xảy ra trong tương lai, hay là hay tin cậu quen người mà tôi ghét, tôi vẫn nghĩ mình sẽ bảo vệ cậu bằng bất kì giá nào. Bởi, một khi tôi đã vượt qua cái ngưỡng đọc rumor rồi hóa ra lại thích cậu hơn thế, tôi biết mình đã không còn đường lui nữa.
Câu chuyện mà Phạm Lữ Ân kể ở chương này kết thúc bằng một chiêm nghiệm của chính tác giả:
"Khi đã biết rằng mình yêu một con rồng, người ta sẽ chẳng thèm để ý đến bộ xương khủng long nữa. Nhưng tệ nhất la nó khiến họ quên mất điều vô cùng quan trọng: một bộ xương khủng long cũng là thứ hiếm có và đáng chiêm ngưỡng vì nó thật hơn một con rồng. Nhưng khi nhận ra điều đó thì đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu"
 |
Hãy để con mang theo người này từ đây đến ∞ nhé :) |
Ở đây, tôi sẽ không để bỏ lỡ bất kì "cơ hội được yêu" cậu nữa đâu vì tôi hiểu bản thân mình hơn, còn cậu bây giờ đã trở thành điều gì đó vô cùng quan trọng trong cuộc sống tôi rồi. Cậu có biết, tim tôi như bị siết chặt, hơi thở tôi không thể điều hòa, nước mắt tôi chực trào ra khi xem những màn biểu diễn gần đây nhất của cậu không? Có vẻ tôi lại hỏi thừa *tự cười chua chát* 😥. Dẫu không biết những ước muốn về cậu sẽ đi về đâu, tương lai chỉ mịt mờ màn sương, nhưng chắc chắn một điều rằng tôi sẽ không thể ngăn bản thân khóc nức như một đứa con nít, những giọt nước mắt chảy dài và nghẹn ngào bởi bao cảm xúc vỡ òa khi được xem màn trình diễn của cậu và 6 anh em trên sân khấu, hoặc khi nhìn thấy cậu ngoài đời thực đâu, tôi thề đấy.