Saturday, June 30, 2018

Giải mã giấc mơ tháng 8 - hồi 3: Chào cậu


Chào cậu


✉✉✉



Lần này thì mình có trật tự và ngăn nắp hơn rồi nhé <3. Chụp được một tấm để lưu lại những khoảnh khăc như thế


18.06, vậy là... bức thư thứ 2 cho cậu chính thức rời khỏi vòng tay mình sau hơn 2 tháng trời chăm chút ý tưởng, viết rồi gạch, gạch rồi viết mấy trang giấy liền. Thì ra cái tiểu tiết thường thấy trên phim ảnh đó tưởng không thật mà hóa ra thật không tưởng. Thể như mình chắc mẩm đã hiểu ngọn ngành từng hành động trầm ngâm, xoa trán, vò giấy quẳng sang bên rồi bắt đầu lại từ đầu của nhân vật vậy. Mình từng nghĩ khả năng viết lách, cộng thêm bao chuyện mình muốn nói cậu nghe thì việc viết một lá thư cũng không làm khó mình nhiều. Nhưng chắc chỉ những ai từng viết thư mới hiểu nỗi khổ khi cứ phải nhập tâm viết rồi lại thẳng thừng bỏ xó tất cả đâu đó góc bàn và bắt đầu lại với ý tưởng mới. Sao mà phải lằng nhằng như thế nhỉ? Có chăng vì sợ đối phương sẽ không thấu hết những gì mình muốn truyền đạt, nhất là khi phải bộc bạch bằng hai thứ ngôn ngữ khác tiếng mẹ đẻ nữa...


Do dự mãi với đủ thứ ý tứ mình nhặt nhạnh từ thời chân ướt chân ráo, lóng ngóng học về cậu, con người cậu, câu chuyện của cậu và âm nhạc cậu, mình đã gặp khó khăn khi phải quyết ngòi bút. Nhưng lần lựa mãi, kéo dài tận 2 tháng thế thì mình tệ lắm, cậu nhỉ? Thôi, dù sao cũng đã kết bút với hình Tata chạy theo cánh bướm, giấy nâu thẳng thóm cũng đã nằm im gọn ghẽ bên trong bì thư cổ kiểu Pháp và vi vu đến xứ Hàn rồi.

Bao ý ban đầu chỉ gói ghém lại thành lời chào hỏi đầu tiên và những dòng kể về chương mới đời mình khi có 4 giờ và âm nhạc của Bangtan bước chung đường. Thế mà nó cũng trải dài một trang hơn, ấy là chưa kể đến những tiếc nuối của mình khi phải xén bớt câu chữ lại rồi. Cậu có đủ kiên nhẫn để liếc đến dòng cuối chứ? Chính vì nghĩ đến trường hợp cậu sẽ đuối mắt khi nhìn thấy đoạn dòng tiếng Anh đầy nhóc kia, mình mới nảy ra cái ý vẽ vời, dù không có năng khiếu mấy để xua bớt những ngập ngừng khi phải đối mặt với tiếng Anh của cậu đấy.


Cuối cùng cũng xếp thư được vào bì


Giờ này, cậu đang làm gì nhỉ? Dòng trạng thái bên bưu chính đã hiển thị tin "Thư được gửi thành công". Liệu chăng có đến được tay cậu chứ nhỉ? Dù đã tự nhủ ngay từ đầu là hãy cứ viết thôi, viết cho thỏa cái nỗi lòng là được, không trông, không chờ người nhận sẽ đọc hết, nhưng sắp xếp, hạ quyết tâm như thế, làm thế nào né cho lại mấy điều thắc mắc vu vơ ngớ ngẩn đó? Dần dần thì đâm ra mình lại nghiện cái cảm giác thắc mắc không giải đáp đó thì phải? Cứ lại thực hiện tiếp những bức thư tay như thế, như thế cho tới khi không thể nữa thì mới thoát khỏi niềm tin vừa mơ hồ, vừa thích thú, vừa vui mà cũng vừa buồn kia.....

Nhưng nhìn hình này, mình bỗng thấy vui 

No comments:

Post a Comment