Sunday, April 15, 2018

Khi cậu khóc...

"Con trai thì không nên khóc nhiều chứ nhỉ? Nhìn hơi yếu đuối thì phải ..."

Trước đây, mình từng có suy nghĩ như vậy. Cho đến khi gặp cậu, thấy cậu khóc rồi, mình mới nghiệm ra rằng bản thân đã hoàn toàn quen với việc nhìn một đứa con trai bù lu bù loa, thậm chí là có chút gần gũi hơn nếu mà người đó dám đổ những giọt nước mắt của họ trước mặt mình (nhưng điều đó sẽ biến thành phản cảm nếu quá nhiều 😌).

Cậu khóc, thực sự là mình hơi đau lòng, nghe đến chuyện nhiều lần cậu phải lẩn vào nhà vệ sinh và khóc một mình trong đấy, mình xót lắm. Mà nếu khóc được rồi, tức là có giải tỏa được, trong cái xót cũng có một chút an tâm và tin rằng cậu sẽ ổn thôi. Cũng lâu rồi, mình không viết những bài trực tiếp cho cậu thế này nhỉ? Và cũng bao lâu rồi, mình không còn mơ thấy cậu nữa....Thật ra, dạo này mình có chút mệt mỏi khi ôm đồm quá nhiều thứ nên chẳng thể nhớ nổi những giấc mơ mỗi đêm có gì. Thành ra cậu có xuất hiện hay không, mình cũng chẳng biết 😕

Lắm việc thì lắm, mình vẫn chăm dõi theo, nắm bắt tình hình cậu và mọi người. Mình vừa mới xem trích đoạn nhỏ - nhưng là chủ đề chính của tập phim tài liệu về mọi người đấy. Nó cũng là chủ đề bàn tán nóng về cậu...mà theo hướng tiêu cực của nhiều thành phần không hiểu cậu. Mình đã xem rất kĩ, xem đi xem lại đoạn này, càng xem càng hiểu thì càng muốn rưng rưng vì cậu. Không phải vì xót, mà là vì tự hào về quyết định "stan" một mình cậu và cả nhà cậu của mình.

Chứng kiến vẻ mặt tổn thương, những giọt nước mắt ngắn nước mắt dài rơi xuống má cậu, lòng mình như thắt lại. Tất cả những diễn biến tâm lý và hành động của cậu, mình hiểu hết, mình hiểu cả, và mình khá tin vào những suy nghĩ của mình. Một phần nào đó trong cách ứng xử giữa mình và cậu khá giống nhau, nên mình có thể đoán được nguyên nhân dẫn đến những giọt nước mắt của cậu. Thật ra thì chuyện đã qua, cậu cũng chín chắn hơn nhiều, và mình không có lý do chính đáng để đau lòng gì về việc này. Chẳng qua, vừa hay mình nghe tin cậu đang ốm nặng, đang rất không ổn, và nỗi buồn ngày hôm nay của mình phần nhiều nghiêng về tin này hơn.

Đầu tiên phải nói là cậu khác mình ở một điểm là cách hành xử rất chừng mực khi cãi nhau. Cậu thực sự ngoan lắm nhé. Nếu là người trong cuộc cãi vã, tranh luận nảy lửa, với người mình chẳng thân, như đồng nghiệp mới chẳng hạn, thì may ra mình còn giữ chút bình tĩnh, còn đối với người thân thiết, như anh em, bạn thân, hay đôi lúc là... bố mẹ, mình sẽ dễ phát cáu và nói những lời dễ gây tổn thương đối phương. Cậu thì ngược lại, vẫn một "hyung", hai "hyung" và không hề cao giọng với anh lớn của mình dù rằng cảm thấy tức tối. Khi lửa giận lên đến đỉnh điểm, mình bắt đầu chảy nước mắt, và cậu đã như thế. Mình tin rằng, những giọt nước mắt đầu tiên đó là vì ức, vì nghĩ những lời của mình nói ra không sai, và nó là lợi ích của tất cả mọi người, không hiểu tại sao lại chọc giận anh, sao anh thất vọng và có những lời nói thế với cậu. Có đôi chút trẻ con nhỉ? Thế rồi từ tức, cậu dần chuyển sang buồn bực nhiều hơn và có chút áy náy với anh, và cũng có chút tự trách bản thân sao lại gây ra chuyện này, ảnh hưởng tinh thần cả nhóm. Cách hành xử của cậu rõ là tố cáo cái suy nghĩ ấy, cứ lủi thủi, cúi gầm mặt và buồn đến não nề. Nếu như là người không quan trọng với cậu, chắc cậu cũng không suy nghĩ nhiều đến thế đâu.

Thế rồi, khi còn mình cậu và anh trong phòng, trò chuyện về vấn đề đã xảy ra với nhau. Nghe anh trải lòng, thủ thỉ cậu nghe vì sao anh có những hành động vậy, cậu đã khóc nhiều hơn trươc, nước mắt tuôn không ngừng. Có lẽ, cậu vỡ lẽ mọi chuyện, cậu thật sự hiểu và cảm thông được điều anh chia sẻ. Trong cậu lúc này, cảm giác tội lỗi với anh là chủ yếu, là nhiều nhất. Cậu rơi nước mắt như thế vì đang ân hận cớ gì mình lại hành xử ngốc nghếch thế, cớ gì làm anh buồn đến thế. Thực sự, khi đứng trước người mình yêu thương, cậu luôn thật dịu dàng và cũng thật yếu đuối nếu lỡ khiến họ đau lòng. Cậu, vốn dĩ không thể chịu đựng nỗi nếu những người cậu đã xem là gia đình vì cậu mà buồn, mà rơi lệ.

Đoạn cuối làm mình thấy ấm lòng, và đó mới là đoạn khiến mình muốn khóc nhất. Rõ ràng, mọi người rất quan tâm đến tâm trạng của cậu. Vì hiểu cậu đang rất buồn, nên tất cả đã cùng hướng mắt về bóng lưng của cậu. Còn anh, mình thực sự cảm nhận được những cố gắng của anh để làm cậu vui và hài lòng. Chắc là, anh cũng ân hận lắm khi thấy cậu khóc vì anh như thế, và anh cũng đã tôn trọng ý kiến của cậu nên đã bỏ qua tự tôn của người lớn hơn, cố hết sức làm theo ý kiến đó. Sướng rồi nhé, mỗi tội là hay tự kỉ vặt vãnh, buồn bã linh tinh nên mới mệt thế. Đó là lý do mà mình không dám thân với một Ma Kết, cơ mà bây giờ lại thích một Ma Kết như cậu...Nực cười nhỉ?

Khi xem, rồi liên kết với những câu chuyện về sau sau này, mình mới vỡ òa vì người mình thích. Suy nghĩ của cậu trai đã trưởng thành hơn nhiều, mà cách hành xử cứ như một đứa con nít ngoan ngoãn, khiến ai cũng thương. Nếu để ý kĩ những lời nói, hành động xuyên suốt mấy màn biểu diễn, phỏng vấn hay hoạt động bình thường của cả nhóm, cậu rõ là rất quan tâm đến anh. Tuy cậu chẳng nói năng nhiều, nhưng nhất cử nhất động của cậu như đều muốn dành cho anh những thứ tốt nhất. Xương rồng mình cậu nuôi, cậu cũng muốn tặng anh một cái để bầu bạn. Sinh nhật anh cũng bỏ công chọn, chuẩn bị trước cái áo khoác chất thật chất rồi như muốn báo cho cả truyền thông là sắp đến sinh nhật anh, điều tưởng chừng trước đây chỉ có tri kỷ của cậu mới hưởng đặc quyền đó. Chắc là còn nhiều nhiều câu chuyện phía sau mà mình chưa được biết nữa. Nhìn cách anh thương cậu, mình cũng ngầm đoán ra cậu còn giở nhiều trò quan tâm anh ngoài tầm mắt thiên hạ. Chơi trò chơi mà hễ thấy cậu bị bất công, là lại um sùm giành quyền lợi cho cậu. Để ý, chăm sóc cậu từng li từng tí khi sức khỏe cậu bất ổn mặc cho bản thân mình cũng muốn tắt hơi với guồng show kín mít thế. Lo cho cậu xong, người phải nằm lại là anh 😌😌😌 . Khi diễn tập thì xô đẩy vui với cậu, ống kính cũng chẳng làm anh ngại ôm chầm lấy đứa em, hay là chớp thời cơ nói thương cậu, chúc mừng sinh nhật cậu khi đang lên sóng =))))). Anh nhớ cũng kĩ ghê, cậu từng phàn nàn qua loa vì anh là anh cả mà chẳng bao giờ bảo thương các em. Tưởng chừng nghe xong cho vui, bây giờ thì toại nguyện nha. Mình thực sự rất vui khi viết ra những dòng này đấy. Cám ơn vì đã trưởng thành thành công mà yêu đến thế.

P.s: Nghỉ ngơi kĩ lưỡng và chóng khỏe đi nhé...😥😥😥😥

No comments:

Post a Comment