Sunday, March 25, 2018

"All of my life" - P.2


"Kể từ ngày gặp anh, trái đất vẫn cứ xoay, tất cả những người xung quanh cô vẫn cứ vậy, chỉ riêng cô biết rằng, điều gì đó trong cô dường như đã thay đổi. Cô bắt đầu có những ước mơ, có mục tiêu và xác định được thứ mình cần là gì. Cô muốn gặp anh. Bằng mọi giá, cô điên cuồng muốn tiến về phía anh đang đứng. Nhưng, cũng kể từ ấy, lòng cô luôn ẩn hiện một nỗi lo vô hình, ám ảnh cô chẳng thôi. Liệu rằng, khi đã có tất cả mọi thứ, khi mà trong tay cô có tất cả những điều kiện thuận lợi để gặp anh, thì cô vẫn sẽ đi về phía nơi có bóng lưng anh đứng đấy chứ?"


Phần 2: Tiếng Gọi Từ Đại Dương

🌊🌊🌊🌊

Chiều tháng 8, Sài Gòn chẳng mang sắc chiều thu lãng mạn thường thấy như những nơi cô từng đi qua. Cô hững hờ, thả mặc cho dòng tâm trạng trôi theo đám mây xám ngoét to lớn đằng kia. "Nhạt thật!", cô nghĩ, khi đưa mắt ngước nhìn bầu trời không phảng phất chút sự sống bên ngoài ô cửa sổ bằng kính. Được chốc lát, công việc ngập mặt dang dở kéo cô về lại với thực tại. Cô lặng ngắm những gương mặt bên cạnh cô, những người đồng nghiệp, người bạn đã sát cánh cùng cô suốt 8 tháng qua. Họ chắc cũng như cô, chán nản với mớ công việc đầy ắp, và mối quan hệ bế tắc với sếp. Có lẽ, chúng tôi đang cùng trải qua cái giai đoạn ẩm ương thứ 2 của cuộc đời - giai đoạn mà người ta hay gọi là "lừng chừng năm 20". Nghĩ tới đây, cô bất giác mỉm cười không lý do, dù cho những người còn lại nhíu mày, cắm mặt tập trung vào màn hình laptop. Hôm nay sếp đi gặp khách, đáng lý, tụi cô phải cảm thấy tự do, bày đủ trò với khối óc sáng tạo của 6 con người chứ nhỉ? Thế mà ai nấy đều đang tạo cho mình một cái nhà tù, tự nhốt mình ở trong ấy. Ôi, chán thôi rồi.........

Bất ngờ, tiếng nhạc phát ra từ laptop của chị khẽ lay hứng thú im lìm của cô từ nãy giờ. "Tao cần nghe nhạc để giải quyết nỗi buồn" - chị giải bày ngắn gọn. Không ai ngăn cản, ngược lại còn rất thích, âm nhạc sinh ra vỗn dĩ là để xoa dịu mà. Có chút nhạc từ chị, cô cảm thấy ấm áp hơn hẳn. Điều cô không ngờ tới là cái playlist ngẫu hứng đó của chị lại thổi cuộc đời cô sang một trang mới hoàn toàn.

Một chất giọng nam trầm bổng, ấm, ấm vô cùng, vừa trầm, vừa ấm tựa như từ sâu thẳm đáy lòng vang lên khiến cô giật cả mình. Cứ thế, chất giọng đó, giai điệu đó và lời lẽ bài hát đó như một loại men nồng rót vào tai, vào lòng cô những xúc cảm êm dịu, ngọt ngào nhất. Một chút ngỡ ngàng, cô im lặng cảm nhận và thấy mình như đang từ từ lặn sâu xuống dưới lòng đại dương, thoát khỏi những ồn ào, vẩn đục của cuộc sống. Chất giọng ấy, hệt như âm hưởng từ đáy đại dương, thủ thỉ, vuốt ve những bực dọc, những cơn thịnh nộ vô cớ của cô. Cô chẳng thể nghe được điều gì khác ngoài giọng hát ấy. Thật tĩnh lặng, thật bình yên. Giọng hát vừa lạ, vừa quen, cô mơ hồ như bị thôi miên. Cô chắc chắn mình chưa bao giờ nghe qua chất giọng đó, nhưng nó khiến cô tò mò đến ray rứt, như thể người đó đang có nhiều tâm sự khó nói. Lần đầu tiên, cô trải qua mớ cảm xúc hỗn độn mà kì diệu đến thế. Chất giọng kia vô tình đã chạm vào nơi nào đó trong tim mình mà cô không hề hay biết. Và đó cũng là lần đầu tiên cô biết về anh.....

Những ngày tiếp đó, không lúc nào cô cho phép mình ngơi nghỉ góp nhặt mọi thông tin về anh, cô ra sức tìm hiểu anh bằng tất cả những cách cô có được. Lạ thay, càng tìm hiểu, cô càng nhận ra chất giọng của anh không phải là thứ duy nhất khiến cô ám ảnh. Cô phát hiện từ những mẩu chuyện nhỏ của cuộc đời anh là những tính cách giống nhau đến kì lạ giữa hai người. Lần đầu tiên trong đời, cô có tham vọng muốn quan tâm một người xa lạ đến thế. Ở góc độ nào đó, cô thấy mình hiểu anh và cô khá chắc ăn về cái suy nghĩ này. Quá trình hiểu anh như là chặng đường cô chạy đến chốn thiên đường mà mình hằng mơ về, nhưng cũng có thể là lối dẫn xuống địa ngục mà cô không hề hay biết.

Có một thực tế, là cô và anh là hai người sống ở hai thế giới khác nhau, khác lắm. Cô, sống đến từng này tuổi, vẫn chưa tìm thấy cho mình ước mơ cụ thể, nhưng cô thích thú làm những gì mình muốn. Cô không ép mình vào một khuôn khổ nào, tự do cho phép những người xung quanh ra vào cuộc đời mình theo cách cô chọn. Anh, có một ước mơ tuyệt vời và anh đang miệt mài theo đuổi nó. Có đến hàng ngàn người biết đến mình, hàng ngàn người yêu mến anh. Tuy nhiên, điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có hàng ngàn ánh mắt săm soi, sẵn sàng trừng trị anh nếu anh không sống vừa theo ý họ. Được nhiều người yêu thương đến thế, nhưng đâu đó trong anh luôn tồn tại một sự cô đơn, nỗi sợ bị bỏ rơi, một khát vọng cháy bỏng về tự do và bình yên. Hai người họ chắc là sẽ không bao giờ bước chung đường. Cô không có năng lực sửa lại cái định mệnh đã an bài ấy. Thế nhưng, bản thân cô lại càng không thể ngăn nỗi mình cứ dõi theo anh. Cô không hiểu vì sao lại thế. Chỉ là, cô muốn hóa sự quan tâm của mình thành đom đóm nhỏ, phát sáng trong màn đêm u tối anh đang đi. Có thể anh không biết nó là gì, nhưng nó vẫn cho anh cảm giác an toàn, bớt đi phần nào sợ hãi và bước tiếp chặn đường anh cần, anh muốn đi. Chỉ có thế.

Kể từ ngày gặp anh, trái đất vẫn cứ xoay, tất cả những người xung quanh cô vẫn luẩn quẩn trong vòng xoáy cuộc đời họ như vậy. Chỉ riêng cô biết rằng, điều gì đó trong cô dường như đã thay đổi. Cô bắt đầu có ước mơ rõ ràng, có mục tiêu và xác định được thứ mình cần là gì. Cô từng muốn chinh phục khắp nơi trên quả đất này bằng đôi chân nhỏ mà không biết mệt nhoài của mình. Cô từng muốn cho đôi mắt tròn xoe mà mau chán của mình nhìn thấy thật nhiều, thật nhiều những khung cảnh hùng vĩ, đẹp đến khó thở để không lãng phí vì là người sinh ra ở trái đất này. Đến hôm nay, cô chợt nhận ra ánh mắt của mình chỉ còn là hình bóng của anh. Nơi mà cô muốn chinh phục nhất chính là ánh mắt của anh. Cô muốn gặp anh. Bằng mọi giá, cô điên cuồng muốn tiến đến phía có anh đang đứng. Gặp rồi sẽ làm gì nhỉ? Chẳng làm gì cả. Cuộc đời ngắn ngủi thế mà cô đã dành riêng cho anh một khoảng trời như vậy suốt thời thanh xuân, cô không muốn để một ngày, anh sẽ bước khỏi cuộc đời cô nhẹ như áng mây của ngày hôm đó. Và cô biết, nếu không gặp anh, đến cuối con đường đời, cô sẽ tồn tại mãi một câu hỏi bỏ ngỏ không có câu trả lời. Cô không muốn một kết thúc day dứt như thế.

Kể từ đó, cô thấy cuộc sống đơn giản, dễ thở hơn hẳn. Cô bớt đi những suy nghĩ cầu toàn, những áp lực vô hình cô đã đặt ra và bắt bản thân nhọc nhằn rượt theo. Cô không còn để ý quá nhiều đến những ý kiến, suy nghĩ của những người xung quanh, không còn ép mình khiến họ hài lòng. Vì anh, cô còn làm nhiều thứ trước đây mình chưa từng làm. Tự lúc nào, anh là động lực, là cảm hứng duy nhất để cô hoàn thiện bản thân, làm giàu cảm xúc và những khả năng của mình, là sợi dây liên kết cô với những người cô thật sự cần trong đời. Mỗi lúc cần bình tĩnh, cô lại tìm đến hình bóng của anh, đến chất giọng cuốn hút, đầy thương cảm của anh. Không cần một câu an ủi, một câu quan tâm, anh vẫn cho cô một bầu không khí bình yên nhất định. Anh thật sự khiến cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều và cô luôn biết ơn về điều đó.

Nhưng, cũng kể từ ấy, lòng cô luôn lởn vởn một nỗi lo vô hình. Liệu rằng, khi đã có tất cả mọi thứ, khi mà trong tay cô có tất cả những điều kiện thuận lợi để gặp anh, thì cô vẫn sẽ đi về phía nơi có bóng lưng anh đứng đấy chứ? Ý chí cô luôn kiên định, nhưng tương lai vẫn là vô định. Cô sợ, hành trình của mình sẽ vô tình xuất hiện những rào cản mà cô gọi là ước mơ. Cô lo thời gian, những ảnh hưởng xung quanh cô sẽ nuôi dưỡng nó lớn đến mức vội che đi tình cảm mà cô dành cho anh khi chưa kịp tìm được lời giải......

Cô tiếp tục cất bước....và chờ. Cô sẽ thực hiện được ước mơ của mình chứ?





💜💜💜💜👀






Sunday, March 18, 2018

"All of my life" - P.1



"22 tuổi, cô quyết định quay về quê hương sau một chuyến khám phá thế giới dài hạn. Hành trang trở về của cô chì vài ba bộ quần áo, vài món quà cho gia đình mua bởi đồng lương kiếm được bằng việc học, bằng những công việc đầu tiên trên xứ người của mình, Và, nỗi lo vô hình nào đó về một tương lai vô định."

Phần 1: Gió Mùa Hè

🍃🍃🍃🍃

Cô - một cô gái tinh nghịch, rạng rỡ như cơn gió hè. Dịu dàng đến, thổi một làn không khí dễ chịu vào giữa cái ôi bức, ngột ngạt của nắng hè, rồi..cũng nhẹ nhàng đi, để lại người ta một nỗi luyến tiếc, day dứt đến khó chịu. Cô là vậy, bất ngờ đến, khuấy động ..rồi cứ im lặng, lạnh lùng ra đi. Không một ai nắm bắt được cô cả. Nhưng, đâu ai biết chính cô cũng cảm thấy mình lạc lõng khi cứ bay nhảy không phương hướng như thế.

17 tuổi, cô nảy ra cái ý nghĩ mình sẽ chinh phục quả đất này. Cô mơ về nó, tưởng tượng viễn cảnh mình đạp xe len lỏi qua những góc phố thơm nồng mùi bánh mì mơ của Pháp. Hay là, vận một chiếc áo len màu mù tạt, kết hợp với váy đen dài và đội một chiếc mũ beret đen, ngồi mơ màng trên một chiếc gondala lững lờ trôi giữa lòng lòng sông Venice tĩnh lặng, nhắm mắt ngước mặt lên ánh mặt trời và chầm chậm lắng nghe tiếng hát du dương của người lái đò. Đôi khi, cô thấy mình khoác lên bộ váy truyền thống rực rỡ đủ sắc màu, quyến rũ, hoang dã hòa vào điệu nhảy truyền thống sôi động của Mexico. Tỉnh mộng, cô chỉ cười trừ. Tất cả, chỉ là hình ảnh thoáng qua, là suy nghĩ viễn vông của một đứa giàu trí tưởng tượng mà không biết lượng sức.

18 tuổi, cô đậu vào một trong những trường Đại Học có tiếng. Người chúc mừng, người ngưỡng mộ, cô mặc nhiên trở thành tấm gương của một số chồi non. Không ai biết, trong lòng cô lúc đó chỉ thấy mình bước đi như một rập khuôn xếp sẵn cho những ai ở tuổi 18 như cô. Rằng, cô chọn ngôi trường đó, vì không còn ngôi trường khác xứng đáng với danh tiếng ngôi trường cấp 3 cô đã theo học 3 năm.  Kì thực, cô chẳng biết mình sẽ đi về đâu, sẽ làm gì ở đây. Điều duy nhất khiến cô an tâm, chính là vẻ mặt hạnh phúc, hài lòng của bố mẹ. Cô, không hình dung được hình mẫu tương lai của bản thân ra sao, làm gì. Cô mải miết dáo dác tìm kiếm ước mơ của mình giữa những định kiến của người xung quanh, giữa những tiêu chuẩn cô tự áp đặt cho bản thân.

19 tuổi - lần đầu tiên cô muốn bỏ học. Sau bao năm sống vui vẻ trong vỏ bọc tưởng chừng ngoan hiền, chăm chỉ, lần đầu tiên cô muốn nổi loạn, bằng một cách chấp nhận được...Thật ra, môi trường Đại Học không tệ, bạn bè xung quanh rất tốt với cô, cô còn gặp một người khiến cô đôi lần xao xuyến, và cô chắc mẩm rằng mình cũng đã làm gì đó với trái tim và tâm trí của anh mất rồi. Chỉ là, cô thấy chán, không muốn học những gì ngôi trường ấy vẫn luôn tự hào khi cố nhồi nhét vào khối óc bướng bỉnh của cô. Cô bỏ học thật. Ngay giây phút đó, ước mơ năm 17 tuổi trỗi dậy trong tâm trí cô. Cô lao vào tìm kiếm những học bổng sang nước ngoài. Phần Lan chính là đất nước đầu tiên mà cô tìm thấy. Suốt những ngày tháng đó, cô miệt mài nâng cao vốn tiếng Anh của mình, học thuộc và ôn luyện những tài liệu để ứng cử cho Đại Học bên Phần. 3 tháng ngắn ngủi, gấp rút, dồn ép, cô tưởng chừng mình sẽ không làm được. Nhưng không, chút may mắn đã mỉm cười với cô. Tháng 8 năm ấy, cô khăn gói, một mình kéo hai chiếc va-li nặng trĩu mà mẹ đã chuẩn bị cho cô, lên đường đến Helsinki. Bước đầu tiên của cuộc đời bay nhảy bắt đầu.

21 tuổi - cô, một lần nữa lại muốn làm điều gì đó thật vĩ đại, to lớn cho cuộc đời mình. Phần Lan lặng lẽ quan tâm cô, chiều chuộng cô theo một cách nào đó, nhưng cô không thích sự tĩnh lặng, nhạt nhẽo ấy. Cô từng nghĩ Châu Âu lãng mạn, nhưng sau vài chuyến thăm thú, cô thấy tất cả đều giống nhau, cô chán. Vậy nên, cô lên kế hoạch đào tẩu khỏi nỗi chán chường bằng một chuyến mạo hiểm đến Ai Cập làm dự án 2 tháng. Tiếp đó, cô lên đường sang Hàn Quốc trao đổi 4 tháng tại đây. Hàn Quốc - một mối nhân duyên kì lạ vô cùng. Cô nhớ mình từng nói với bản thân rằng cô ghét văn hóa và con người Hàn Quốc. Khắc nghiệt, khô cằn, hung hăng và đầy những định kiến không tình người, cô quá lắm chỉ sang đó du lịch vài ba ngày để biết. Thế mà giờ đây, cô lại chọn nơi ấy để thử thách bản thân trong 4 tháng. Cô trông buồn cười nhỉ.

Sau 3 năm khám phá chán chê, cô bỗng nhớ mẹ mình, nhớ những người bạn, những góc phố quen thuộc, những món ăn mà không món nào trên thế giới sánh bằng, những mùi hương và vị sánh đậm đặc trưng của cà phê đất nước cô. Cô bỗng muốn được bé lại. Rồi cô quay về. Lúc đấy, cô chỉ có ý nghĩ muốn trở về, ngoài ra cô cũng chẳng rõ mình sẽ làm gì tiếp đó. Cứ quay về đã rồi tính.

22 tuổi, cô quyết định quay về quê hương sau một chuyến khám phá thế giới dài hạn. Hành trang trở về của cô chì vài ba bộ quần áo, vài món quà cho gia đình mua bởi đồng lương kiếm được bằng việc học, bằng những công việc đầu tiên trên xứ người của mình, Và, nỗi lo vô hình nào đó về một tương lai vô định.

Quê hương vẫn luôn làm cô cảm thấy tươi vui, bình yên và..có cảm giác an toàn. Cô chưa bao giờ chán đất nước mình cả. Sau bao năm lăn xả bên ngoài, cô vẫn luôn thấy đất nước mình thật xinh đẹp. Sông, núi, biển, hồ, rừng, động, và nhiều nhiều những vẻ đẹp tự nhiên khác, đất nước cô đều hội tụ cả. Cô hạnh phúc khi được trở về nhà của mình, được quây quần và ăn những món bố mẹ cô nấu cho. Thế nhưng, điều cô tìm kiếm bấy lâu, ước mơ của cô, vẫn lạc đâu đó mà chưa về với cô nữa. 22 tuổi, không ước mơ, nhưng cô lập lờ nó bằng cách khiến cho bản thân bận rộn với nhiều thứ: đi làm, đi chơi, đi cà phê cùng bạn, đi học, vân vân. Cô quên bẵng việc tìm ước mơ của mình....


🌟🌟🌟🌟🌟





Xem phần 2: Tiếng Gọi Từ Đại Dương

Saturday, March 17, 2018

Mùng 4 chạy trốn - Kết

Mình đã có một ngày mùng 4 vô cùng năng suất, chối bỏ tất cả những cảm xúc tiêu cực, ti tỉ chuyện phi lý nhỏ nhỏ khiến mình ngột ngạt mấy hôm nay. Cuối ngày, mặc dù không thể vui cho tròn đầy, trọn vẹn, nhưng chắc mùng 4 năm nay đối với mình sẽ đáng nhớ vô cùng.

👟👟👟


Kết: Món quà bất ngờ phút cuối


Trước khi vào đề, cho mình vả vào mặt một cái hối lỗi. Hôm nay đã là giữa tháng 3, tức mùng mấy chục luôn rồi mà mới có thể kết bài cho series "Mùng 4 chạy trốn". Lắm lúc cũng tự phục bản thân vì tính nhây và lề mề à nha....


Sau khi họp mặt cùng cô xong, bọn mình chạy qua quận 9 để thăm Thành và má nó. Thành mất, chắc gần được 3 năm rồi. Nỗi đau của bọn mình chí ít cũng không còn đau đáu như hồi đầu, nhưng nó mãi rỉ máu như thế với ba má nó. Năm nay, nhà nó nhộn nhịp hơn vì nó đã có cháu rồi. Mình cũng mừng cho nó, ba má nó chăm cháu mệt bở hơi thế chắc sẽ nguôi ngoai phần nào. Người ta nói con nít hay lắm (tuy mình không ưa bọn nó), nhìn nó cười thôi là buồn phiền biến hết, còn nó quấy thì không có thời gian để buồn luôn. Qua nhà nó lại được má nó đãi ăn trái cây, rồi mấy cô cháu ngồi nói chuyện, chủ yếu là về con đường của mỗi đứa hiện giờ. Ngồi nghe má nó khuyên, má nó nói cũng nhận ra nhiều thứ, mà thấy má nó vui khi bọn mình tới, bọn mình cũng vui lây. Khi về, má Minh nó cứ xuýt xoa bảo sao trông cô giống bồ tát quá, nhìn hiền từ, nhân hậu như tượng bồ tát thật vậy. 

Có lẽ ngày Thành mất là vết nứt đầu tiên của tình đoàn kết tưởng chừng sẽ khắng khít dài lâu của lớp mình. Cách đây một năm, mình vẫn rất tự hào về cấp ba của mình, lúc nào cũng khoe bọn nó cho cả thiên hạ thấy. Qua mấy năm mà cả đám vẫn gặp nhau thường xuyên, skype xuyên màn đêm, bất chấp khoảng cách địa lý. Rồi tới mùa thì lại tổ chức đi giẫy ở những chốn xa Sài Gòn, tuy không đủ nhưng số lượng cũng không thể đùa được. Có ai ngờ, giờ đây lại lặng im và xa cách đến thế. Cái group lớp ngày xưa nhộn nhịp lắm, giờ thì đống một lớp bụi dày, chẳng ai thèm vào nữa. Mà, có muốn vào hô hào gì đó thì lại ngại, lại sợ vì còn mấy đứa chịu đưa ra ý kiến nữa đâu. Cả một tập thể bị chia thành nhiều nhóm đỏ đi riêng lẻ, người này không thèm nhìn mặt người kia. Sợi dây liên kết năm nào nó cứ đứt mất dần như thế và vì sao thì mình không biết rõ. Có lẽ với một số đứa, nó hiểu lý do. Mình cũng từng lấy lý do đó làm cái cớ, chỉ là bây giờ lý do nào cũng không còn quan trọng đối với mình nữa.

Cuối ngày mùng 4, tưởng chừng mình kết thúc nó một cách mãn nguyện, vui vẻ. Nhưng không! Chỉ vì nghĩ mãi về câu nói của cô Quỳ và má Thành, mình đã đặt ra dấu chấm hỏi về tình trạng hiện nay của lớp mình, và ra sức nghĩ cách cứu vãn mọi thứ. Thế là, mình bắt chuyện với thằng bạn - là nhân vật chính trong cái lý do mình nói trên. Mùng 4 chạy trốn của mình bắt đầu biến thành cái mớ hỗ lốn kể từ giây phút đó. 

Nó, một trong số ít thằng bạn mình thân và nói chuyện nhiều. Có thời kì, ngày nào hai đứa cũng nói chuyện. Chắc, nó là đứa nam mình tâm sự nhiều hơn hết. Mình nhận ra, những cuộc trò chuyện đó bẵng một thời gian không còn xảy ra nữa. Phần vì mình bận, nó bận, và không còn gặp gỡ, đi chơi chung với nhau nhiều như trước. Cũng phải, nó với "nhỏ bạn cùng bàn năm đó" bên mình từng là một đôi. Kể từ lúc chúng nó chấm dứt mối quan hệ dây dưa, phiền dạ thì không thèm dòm mặt nhau nữa. Thế là mỗi đứa có nhóm riêng để đi chơi với nhau, và hai nhóm mặc định là sẽ không chung kèo gì nữa. Mình thì thường đi với nhóm của "nhỏ bạn cùng bàn năm đó", thi thoảng cũng đi cùng nó, và mình rất khó chịu khi phải nghe bọn nó nói chuyện về đối phương, cảm giác như đứa hai mang vậy. Thế rồi, bữa nay nói chuyện lại, định bụng hẹn cả hai nhóm cùng đi chơi hâm nóng lại tình đoàn kết. Có ai ngờ, nhờ vậy nó mới tiết lộ mình nghe chuyện mà đến giờ mình vẫn nuốt không vô. 

Người xưa có câu "Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu" quả không thể sai. Thật ra, mình không có ý bảo "đồng đội" ngu, nhưng mình vẫn không cách nào hiểu được những hành động, suy nghĩ thiển cận của nó, nực cười là nó cũng chẳng nhận ra là nó sai. Thật ra, mình đã hăm he ý định "cứu" lớp từ lâu và đã thực hiện nó. Cuộc nói chuyện với thằng bạn hôm nay, chỉ là giai đoạn hai của kế hoạch ấy. Chỉ là không ngờ, ý tốt của mình đã được người đồng đội kia bóp méo. Thằng bạn mình bỗng chốc trở thành tội đồ, nạn nhân của một trận giận cá chém thớt. Nhắc đến, mình lại thấy tội nó. Khi không bị người ta lôi đầu ra chửi từ trên xuống, nó ức chứ, thế mà nó không nói với mình ngay lúc đó cho đến khi mình gợi chuyện. Sau một hồi bắn tin qua lại, nó hiểu được nguyên nhân sự việc, mình cũng thấu mọi thứ hơn, nhưng có những câu nó nói vẫn khiến mình hơi chạnh lòng. Mình từng thấy nó là người tình cảm như thế nào, hôm nay tận mắt thấy những câu nói lạnh lùng của nó về lớp, về một thời huy hoàng của cả đám vậy, hỏi sao không chua xót được. Có điều, lời nó nói lại đúng, chỉ là nó quá trần trụi khiến mình ngại nhìn thẳng thôi. Nó không cố ý, nhưng thực sự nó đã vô tình cho mình vài "cái tát" tỉnh mộng và thôi mơ về cái thời dĩ vãng đó để bước tiếp. Những cố gắng của mình bỗng chốc hóa dư thừa. Tuy nhiên, mình không hối hận về chuyện đã làm, vì nếu không làm, có lẽ đến giờ mình vẫn không hiểu được bạn mình, về mối quan hệ của bọn mình để đưa ra những quyết định tiếp theo nữa. Xen vào đó, là một chút mất mát, một chút thất vọng, vì có một người mình đã từng tin tưởng đến thế đã đánh mất thứ gì đó của mình, của hai đứa thì phải. Dù vậy, mình vẫn không thể chối bỏ được những ngày, những kỉ niệm hai đứa đã trải qua cùng nhau. Gương vỡ, có dán ghép lại thì cũng chẳng thể soi được như xưa lại tốn keo, tốn công. Cách duy nhất là buông bỏ, khó chịu ban đầu theo thời gian cũng vơi thôi, rồi lúc nào đó tâm trí chắc không còn nhớ về tấm gương bỏ đó nữa. Như thầy ban sáng bảo mình đấy, có lẽ mình sống quá cầu toàn rồi, đã đến lúc học cách chấp nhận mọi thứ thuận tự nhiên thôi. Điều làm mình tự thấy tự hào về bản thân sau chuyện này, có lẽ là khi mình chấp nhận bạn mình theo một cách khác, tuy không còn như xưa, nhưng mình đã không bực tới mức nản và vẫn muốn giữ lấy nó. 

Đang lúc lửa giận và buồn bực còn hừng hực chưa thể tan, thì điều kì diệu nhất lại xuất hiện. Điện thoại thông báo mình có tin từ Twitter. Ngay lúc đó, không hiểu sao mình nghĩ đó là của cậu. Và thật sự là thế 🎆🎆. Phút giây mình mong chờ nhất lại thành hiện thực ở thời điểm không ngờ, nhưng lại chuẩn xác nhất. 💯👌


Lúc mình cần bình tĩnh nhất, cậu đã xuất hiện và làm điều đó

Sau bao ngày ngóng trông, chờ đợi mòn mỏi một bài đăng của cậu trên Twitter, cậu cuối cùng cũng đã lộ diện. Mình từng nói, chỉ cần nghe giọng cậu, thì dù là đứng ngay tâm bão mình mình vẫn cảm thấy ổn. Chỉ cần nghe giọng cậu, tâm mình có hỗn loạn, dậy từng đợt sóng cách mấy cũng có thể hóa yên ả, tĩnh lặng lạ thường. Chỉ cần nghe giọng cậu...Đôi lúc mình không hiểu cách sắp đặt của định mệnh cho lắm, nhưng nó làm mình vui tột độ như thời điểm hiện tại là được. Mình rất tò mò về suy nghĩ của cậu khi đăng bài tweet đó, và cậu có biết hành động nhỏ này của mình đã ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trạng, quyết định của một đứa nào nó trên thế giới này, nhưng cách khá xa cậu không nhỉ? Thật ra, chỉ cần là cậu tweet, không cần cậu lộ mặt, chỉ cần một icon mặt hổ của cậu thôi thì cỡ nào cũng có thể cứu vớt mùng 4 của mình. Thế mà, tweet mình nhận được là hẳn nguyên một video có mặt cậu vừa phiêu âm nhạc, vừa cất tiếng hát trầm ấm nao lòng người của mình lên. Giờ ngồi hồi tưởng lại để viết ra những dòng này, tức đã qua gần cả tháng rồi, mình vẫn lâng lâng, nguyên vẹn cảm giác vừa ngỡ ngàng, vừa tuyệt như cái lúc mình nhận được nó vậy. Mùng 4 của mình thực sự được cứu vãn nhờ quà bất ngờ của cậu thế đấy. Có thể cậu sẽ chẳng cách nào biết được, nhưng mình vẫn muốn cảm ơn, vì đã xuất hiện ngay lúc đó với món quà này. Những tưởng mình sẽ mang nỗi buồn rồi đi vào giấc ngủ, thế mà mình đã thấu suốt mọi thứ và ngủ thật ngon nữa chứ. Tuyệt nhỉ? 😁

💞💞💞💞💞

For a special girl I know

"And though she be but little, she is fierce"

-  Shakespeare -

Đây là lần thứ hai mình viết về cô gái này, người đã luôn, bằng một cách vô tình, tự nhiên nào đó cho mình nguồn cảm hứng, sáng tạo về mọi thứ: công việc, sở thích, những mối quan hệ và ti tỉ thứ con gái hay nghĩ về cuộc sống. Cô gái tuy cách mình nửa vòng trái đất, mà mỗi lần trò chuyện là chỉ thấy um tùm những điểm bắt đầu, còn điểm dừng thì xa tít tắp hay mờ tịt luôn. Đó là Thi ấy. Hôm nay, "bình rượu" của ba Thi đã ủ tròn 23 năm rồi hihi. Nói cách khác, cô gái này nay vừa tròn 23 xuân xanh, yayyy🎉🎉🎉🎉

Cô gái trong ảnh, người duy nhất không đeo kính như 3 đứa còn lại đã 23 trước bọn tôi rồi đó 🎶

Sáng thứ 7, mình lại nướng giòn cái giường, nhưng trách sao được cơ thể đang bị "hành" mệt nhừ này? (lại ngụy biện 😑) Lười biếng lết xuống nhà pha món cà phê sữa tươi đá yêu thích, bất chấp những lời khuyên tránh này tránh kia để rồi giờ phải ngồi ôm cái bụng đau mà đánh chữ. Thôi kệ, đồ ngon thì không có gì sai cả. Pha chế xong xuôi, mình xem giờ rồi mở máy nhắn tin cho cô Thi. Dạo này bận rộn nhiều thứ, mình đã quá xa rời những ngày còn thời gian suy nghĩ sẽ làm gì đó đặc biệt trong ngày sinh nhật của những người mình quan tâm. Bữa nay cũng thế, mình chỉ có thể nảy ra cái ý tưởng chờ gửi Thi lời chúc khi đồng hồ bên đó điểm 00:00. Vừa hay, cả hai đều đang rảnh, thế là call video, là tám xuyên lục địa thôi. Cái đoạn này cũng nói sơ qua chút, từng có người canh giờ đồng hồ "của mình" (ý là khi mà mình ở Phần luôn ấy) để chúc mừng sinh nhật mình lúc 00:00. Không cần biết chúc hay hay dở, nhiều hay ít, nhưng tự nhiên nó cũng đặc biệt hơn. Nhất là những năm mình còn sống ở Phần ấy, nửa đêm ở Phần, cũng là 3,4h sáng giờ Việt Nam rồi, mà mình vẫn nhận được lời chúc lúc ấy. Trời cỡ đó vẫn còn lạnh, mà lòng thấy ấm hẳn. 

Tóm tắt là nghe chuyện của Thi, mình khá là yên tâm, tự hào và cũng phần nào ngưỡng mộ cuộc sống hiện nay của cô gái. Thi đang làm rất tốt những điều mà mỗi đứa con gái cần làm khi đến cái giai đoạn đẹp nhất để bung nở, tỏa hương. Thi là một trong số ít người mình biết khiến mình quý trọng hơn khoảng thời gian này, tạo động lực cho mình muốn chinh phục những điều "vĩ đại" đối với bản thân, có trách nhiệm với thanh xuân của mình hơn. Trong khi dạo gần đây mình chây lười, để tuột một mớ cảm xúc - thứ nguyên liệu quan trọng để xây blog, không thèm đọc sách, không làm ăn cái gì ra hồn, thì Thi đang ở giai đoạn chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới. Vừa đi làm, vừa chuẩn bị đi học thạc sỹ, đi thi đấu tranh tài, cô gái này vẫn dành được thời gian để đọc sách hay, để viết blog. Khâm phục chưa? Còn tôi đang làm cái gì vầy nè???

Ban nãy đã hát live trực tiếp bài chúc mừng sinh nhật cho cô gái ấy rồi, nhưng mình vẫn muốn viết thêm, viết ra điều gì đó cho có ý nghĩa chút cho Thi. Thi là một trong hai người mà mình chia sẻ blog, và mình cảm thấy may mắn khi cuộc đời ngắn ngủi này có sự kiện như thế. Với người khác thì nó chả có gì đáng nói, nhưng với một đứa có suy nghĩ không phải sâu, chỉ là không bình thường và còn thích viết thì đó như..."món quà" không phải ai cũng được tặng. Ba người bọn mình, ba tính cách, ba lựa chọn cuộc đời, ba câu chuyện khác nhau, ba năm "sống" cùng nhau tại nơi định mệnh của tháng năm rực rỡ, sau 7 năm thì cơ duyên đưa đẩy tới chuyện chia sẻ đời nhau, chia sẻ cách viết, ngôn từ của nhau, khích lệ nhau viết tiếp để có thứ nói tiếp. Đơn giản thế mà lại hóa hay. Mà ngộ cái, mỗi lần tám với Thi xong, mình lại được dịp sản xuất thêm một bài blog 😍😍 

Ngày đặc biệt của cô gái chánh giữa, mộc mạc, chân phương mà cũng không kém phần sang trọng <3 

Thôi thì, mình chỉ mong cô gái của ngày 17.3 không chỉ tỏa sáng mỗi hôm nay, mà là mỗi giây, mỗi phút, mỗi ngày. Dù là đứng trước sự lựa chọn nào, dù kết quả ra sao, cô gái vẫn hết mình, vẫn cười tươi hài lòng và không hối hận về mọi quyết định đưa ra. Chủ yếu là, cảm xúc và vốn sống của Thi sẽ mỗi lúc giàu hơn, mỗi người Thi gặp, mỗi thứ Thi làm sẽ mang đến một câu chuyện, một chương dù chính hay phụ vẫn là trang nhật ký hay ho, không phải ai cũng có trong đời. Chúc cho cô gái có đi đâu, làm gì vẫn có đủ thời gian dành cho những điều mình thích như đọc sách, viết blog, làm đẹp đồ nè. Gì chứ, tôi đã trải qua đủ thứ cảm xúc từ ngứa ngấy, khó chịu, đến tội lỗi khi không tìm được thì giờ để viết, và cảm thấy chán nản bởi điều đó rồi. Viết blog cũng như sống trọn cho cảm xúc của mình vậy. 23 thật ra vẫn chưa có gì rõ ràng cả, thành ra người ta mới có cái gọi là ước mơ. Nhân lúc chưa bị "ai" quấy rầy, bắt mình ổn định thì hãy sưu tầm ước mơ và đi mà khiến "thế giới" này tròn xoe đôi mắt nhìn mình nhé, hoặc khiến những đứa như Pò phải tự nghiệm lại bản thân như thế này nè nha. Happy birthday queen of the day 💜

🎇17031995🎇
🎇17032018🎇