Sunday, December 30, 2018

Thêm Một Năm Trưởng Thành Cùng Nhau, Taehyung nhé




"Chàng trai sinh vào cuối đông với nụ cười tỏa sáng như rừng nắng hạ. Chất giọng trầm ấm, lắng đọng như truyền đến bất cứ người nào nghe cả tấm chân tình, những tâm sự từ tận đáy lòng của mình từng bước, từng ngày gõ từng nhịp làm lòng mình yên ả, trong xanh như mặt hồ thu, còn tim mình thì nở rộ tựa một đóa hoa chỉ có thể rực rỡ khi xuân về."


Cuối cùng thì sinh nhật cậu cũng tới. Có vẻ như năm nay, mình đã làm được nhiều thứ hơn cho Taehyung so với sinh nhật năm ngoái, và mình còn cảm thấy hài lòng với tất cả những gì mình làm được nữa chứ.

Sinh nhật 24 của Taehyung liệu có ấm áp hơn năm ngoái chứ? Bangtan có lại mua bánh kem dâu cho Taehyung, rồi thì anh Hope sẽ âu yếm đút cậu từng miếng một và cười hài lòng với vẻ mặt thích thú đầy thỏa mãn tới nỗi nhắm tịt hai mắt của Taehyung như năm ngoái không? Hay tốt hơn cả, chính là việc Taehyung có thể quay về nhà, đón sinh nhật cùng bố mẹ, hai em và Tannie. Bao lâu rồi Taehyung không thể đoàn tụ với gia đình vào dịp sinh nhật của mình nhỉ?

Dạo gần đây, mình có rất nhiều thứ muốn viết về Taehyung, khi tình cảm dành cho cậu cứ thế càng sâu sắc và sống động, chỉ cần lướt nhẹ tay lên những ô phím là chữ lẫn ý cứ ào ạt ra vài trang giấy cũng không thể dừng được. Cũng chính vì thế, mà mình lại không làm được, không thể hoàn thành một bài blog nào cả. Khi mọi thứ đều quá rõ ràng và quá nhiều để nói đến thì cũng giống như một cây kim chỉ nam mà lại xác định được quá nhiều phương hướng, và thế là trở nên vô dụng. Để có thể viết tiếp được, mình cũng phải dành cả tuần liền để suy nghĩ sẽ viết gì. Càng viết, mình lại càng cầu toàn hơn với con chữ. Nhất là khi đây là bài sinh nhật cho Taehyung, mình muốn khi mở ra và đọc lại vẫn gật gù hợp ý.

“Điều quan trọng khi bạn quyết định chấp nhận tuyệt đối một ai khác trong tim mình. Khi bạn làm điều đó, luôn luôn là lần đầu tiên và là lần cuối cùng” 


Sinh nhật 24 của Taehyung, ngoài chuyện quyên góp vào các project từ thiện mà cộng đồng fan tổ chức thì mình còn làm được một vài thứ cho riêng tình cảm bản thân. Đôi lúc mình nghĩ, phải mình có thể mở lòng hơn thì tốt biết mấy...Mình luôn mong chính mình là người tạo nên những project kia cho cậu, mang đến một ảnh hưởng tầm nhỏ, nhưng tốt đẹp và giúp đỡ được cộng đồng như mình thích, và còn gửi gắm những thông điệp, hình ảnh tỏa sáng của cậu như vậy thì tốt thật. Một mình mình thì chẳng thể kham nổi tất cả các khâu, mình cần có đồng đội, mình lại chưa tìm được, và cũng không dễ dàng chấp nhận một người có thể trở thành đồng đội cho những ý tưởng này. Sống thêm một ngày, mình nhận ra tính khí khó chịu của mình lại tăng thêm một bậc. Liệu Taehyung có chấp nhận một người có tính cách vừa đòi hỏi, vừa khó tính như mình không? ....


Mọi chuyện có thực sự tốt hơn khi mình mở lòng?


Part 2: Lá thư dài được ấp ủ từ những màn đêm tĩnh lặng

Có đêm trăng lên, có đêm chỉ là một bầu trời đen tịch mịch. Nhưng đêm nào cũng là mình cùng sự tĩnh lặng, nắn nót từng chữ một cho Taehyung.

Tất cả những điều mình muốn nói với Taehyung, như tại nơi đây không thể biểu thị hay diễn đạt được bằng tiếng Hàn. Thôi thì, đành gửi gắm tất cả những điều đó thông qua từng con chữ mình nắn nót, chậm rãi viết, từng đường nét mình cố công vẽ. Chữ mình không như rồng bay phượng múa, vẽ cũng cứng nhắc và rập khuôn như hình trên mạng, nhưng mong là Taehyung có thể thấu được lòng mình hết qua cách mình trình bày, chăm chút và tỉ mỉ viết, vẽ, xếp.....Nếu như có ngày cậu cầm được bức thư ấy....

Không phải lần đầu tiên mình gửi thư cho Taehyung, nhưng mình vẫn luôn canh cánh nỗi lo thư sẽ khó thể trao được tận tay người, dù rằng không ngăn được lòng cứ gửi đi, và gửi đi như thế.


Chẳng phải Taehyung thích sự cổ điển và nước Pháp lắm sao ^^. Thật may mắn khi mình có thể tìm được một nơi có những phong bì đậm chất cổ điển và Pháp thế này đó. Không biết Taehyung có ấn tượng với bao bì của nó không. Mình sẽ luôn sử dụng nó như là một tín hiệu kể từ lá thư trước.

Trong thư có một phần như thế này. Mỗi một lá thư, mình lại đem vào đó một thông điệp bài hát, một hình vẽ khác nhau để diễn tả những gì mà tiếng Hàn bập bẹ và phần tiếng Anh chọn lọc của mình chưa toát được hết. Trí nhớ mình đôi khi cũng hạn hẹp vô cùng, quên trước quên sau một chuyện gì đó mà cũng không biết đường đâu mà lận. Lưu lại như thế này cũng thật tốt.



Part 3: "Coffee, take me to the sky" Cup Holder

Cup holder không hoàn hảo của mình, một phần vì không có kinh nghiệm, nhưng mình vẫn tự hào sử dụng nó vì nó hoàn hảo với mình, hơn bất kỳ chiếc cup holders nào khác mà mình có thể tìm thấy từ những project nhỏ to ở Sài Gòn này. Mình đã cảm nhận như thế kể từ lúc bắt đầu lật tung kho lưu trữ riêng cho cậu trên laptop, điện thoại, không đủ, phải tiếp tục mò mẫm khắp các trang xã hội từ Twitter, Facebook, Pinterest. Ngay từ bước lựa hình, mình bỗng phát hiện một thứ cảm giác thân quen (mà) kì lạ, và cũng là lý do mình nghĩ chiếc cup dù chưa thành hình này sẽ hoàn hảo, với mình là đủ. Ra là từ trước đến nay, thói quen dõi theo cậu, quan sát cậu đã để tất cả đường nét, sắc thái, biểu cảm, cái nhíu mày, híp nhẹ một bên mắt này, tấm selca với cái trề môi bắt chước mỏ vịt, gương mặt chưa hết cơn ngáy ngủ mà phải đi tập dợt cho buổi biểu diễn của nhà đài này, vân vân, đều in dấu trong tâm trí và lòng mình. Tưởng chừng như mình đã thuộc gần hết mỗi một nhất cử nhất động của cậu, thậm chí là lờ mờ đoán được trong đầu cậu sẽ tạo dáng thế nào khi bước đi trên thảm đỏ ở các lễ trao giải cuối năm :-D :-D. Mình thấy nó kì lạ, bởi chính mình cũng đã bất ngờ về cái cảm giác thân thuộc ấy. Dạo gần đây, mình xui xẻo gặp cướp, ngã thẳng từ trên xe xuống, đã thế còn bị lôi đi một đoạn, chân cẳng bầm dập (thật may mình đã giành bằng được của cũng như mạng mình), cũng chẳng thể làm mình ôm mặt khóc. Ấy vậy mà, chỉ là ngắm nhìn cậu, đắm chìm trong loạt hình về cậu một khoảng lâu hơn thường ngày lại có thể khiến mình bất ngờ xúc động đến mức muốn rơi nước mắt như thế.

Rồi thì mình cũng cần nghĩ về một cái concept phù hợp, hợp mắt, hợp lòng, hợp cả khả năng của mình bấy giờ, nghĩ về tông màu, tìm font chữ, cả việc dàn thiết kế như thế nào để ra được chiếc cup holder bao quanh vừa khít với ly cà phê mình hay uống, tìm chỗ in ấn lẻ các kiểu. Mình muốn tự làm mọi thứ, thật chi tiết, thật hoàn hảo. Chiếc cup holder của mình tuy có chất liệu ít nhiều sẽ bị thấm nước một tí, vì bước chọn sai giấy của mình, dù rằng đã cố gắng mà mình vẫn không tìm được chỗ in đúng nghĩa. Chiếc cup holder có kích thước hơi lệch một tẹo, nhưng cơ bản vẫn ôm và bọc vừa được ly thức uống mình thường gọi như ý muốn. Mình cũng đã dùng được mấy tiếng, nhâm nhi cũng đến khi hết ly, rồi gỡ ra và giữ lại như món quà kỉ niệm. Thế này đã đủ hoàn hảo với mình.



Chiếc cup holder lấy ý tưởng từ cái thói nghiện ngập cà phê cực nặng của mình. Mình lậm cà phê cực ấy. Gần đây, mình cũng cố thay đổi thói quen không mấy hay ho này bằng những thức uống khác, vì lắm lúc cơ thể mình lại biểu tình chống đối chất nghiện kia. Thế rồi cuối cùng, mình cũng lại quay trở về món uống thân thuộc kia dù mất gần 1 phút để lần mò trong thực đơn T_T. Đôi khi lý trí của mình lại không được mạnh thế. Taehyung cũng từng được học làm barista, đã vậy còn tạo hình được trái tim Latte Art tinh tế và dễ thương nữa. Tuy cậu chẳng mấy cảm thụ được vị đắng chát kia của cà phê, nhưng Taehyung cũng đã chăm chú học hỏi nhiều. Thế Taehyung có thích mùi hương ấy không nhỉ. Mình thì đam mê cả vị lẫn hương. Và chiếc cup holder thế này cũng thích hợp để mình mang đi khắp nơi, vào bất cứ dịp nào nữa chứ ^^

Mình đã tới góc quán này để chờ cậu xuất hiện cùng với hai thiết kế cup holders này. Gần đó là một tòa nhà chiếu hình ảnh quảng bá sinh nhật cậu. Thật không may, mình lại không thể gặp được cậu. Hôm ấy, tòa nhà kia ngưng các hoạt động.
Năm sau nhé. Hứa với cậu, năm sau mình sẽ làm lại những chiếc cup holder khác hoàn hảo hơn. Hoặc là một thứ gì đó khác hoàn toàn và đẹp hơn thế.

Đây là cậu sau khi hoàn thành xong trái tim Latte Art đẹp nhất sau một lần thử nghiệm. Nụ cười mỉm khi đang chụp hình lúc này còn đẹp và mềm mại hơn bất kì trái tim Latte Art nào mình từng thấy. Mình đã thích tấm này cực kì đó.


Part 4: 4 giờ

Hãy để thời gian và không gian này tồn tại như những định nghĩa nực cười của nhân loại, một cái cớ đầy gượng ép để vụt mất định mệnh của mình lúc nào mà không hay. Đối với mình, khoảng cách giữa hai ta chỉ là hai nốt nhạc. Chỉ hai nốt nhạc này, mình gần như đã hoàn toàn phó thác số phận này cho Taehyung. Một bài hát, hai nốt nhạc giúp mình được bản ngã thực sự, không hẳn chỉ với tư cách là fan của cậu, của Bangtan mà còn là trong cuộc sống, trong mọi thứ mình làm, mình nhìn thế giới này, mình để tâm và mình suy nghĩ nữa.



Chỉ là một chiếc video nhỏ, lưu giữ những khoảnh khắc đời thường, những sở thích của Taehyung: từ đạp xe, vẽ vời, chụp ảnh...Mong là năm sau Taehyung vẫn có thể tiếp tục cùng những sở thích ấy.



Mình ước sao Taehyung biết rằng mình cảm kích vô cùng vì sự tồn tại của cậu. Chỉ cần nghĩ đến việc chúng ta sẽ có thể cùng một lúc ngước nhìn ánh sáng xanh từ ánh trăng, sống cùng dưới một bầu trời, thế thôi cũng đủ khiến mình thấy vui và hạnh phúc. Mình hi vọng cậu sẽ hiểu được là cậu đã làm mình hạnh phúc biết bao nhiêu. Nghĩ đơn giản thế này, nếu có điều gì đó có thể cứu rỗi mình, thì đó chính là niềm hạnh phúc này đây. Nghe nó thật to lớn, thật xa vời thực tế, và có thể cậu hay bất kì ai cũng không hình dung được điều này hay tưởng tượng nó đến mức phải như thế, nhưng điều đó thật sự tồn tại, và nó diễn ra trong cuộc sống hằng ngày của mình. Mình ước có thể trao cho Taehyung nhiều hơn cảm giác tương tự để đi qua những chặng đường gian nan tiếp theo, bởi con đường cậu chọn nó không đơn giản như mình...Mong rằng, Taehyung có thể tiếp tục lấy Bangtan, lấy Army làm điểm tựa để mạnh mẽ và bước tiếp.

Ước sao Taehyung có thể tìm được một người cho cậu cảm giác hạnh phúc tương tự. Nếu Army có thể là một người, thì hạnh phúc mà Army mang lại cho Taehyung hẳn sẽ khác, theo một nghĩa tốt, nhỉ? 


Tuổi 24, mình mong Taehyung sẽ không phải làm việc đến mức kiệt quệ, tay run như thế. Hình ảnh bàn tay run của cậu là hình ảnh ám ảnh mình nhất trong năm qua. Mình thấy khó chịu, nhói lòng khi phải nhìn về phía bàn tay ấy. Để tới mức tay run thì Taehyung của mình đã phải dốc toàn lực đến mức nào. Và nó thực sự, thực sự không ổn nếu cứ tiếp tục qua năm tháng. Nhưng ước muốn này thật không dễ, thậm chí viết ra điều này mình cũng đắn đo xem có nên viết, bởi đó chính là con đường Taehyung chọn, là lý tưởng sống, là niềm đam mê, là tình yêu của Taehyung mà.

Trong Burn the Stage, Taehyung từng nói một câu đại loại như cậu nghe người ra nói rằng sau debut 5 năm, thì khoảng thời gian này là của những chấn thương và kiệt sức. Một câu chia sẻ thoáng qua chốc lát, nhưng mình lại nhớ về nó nhất. Có lẽ, cậu cũng cảm nhận được những khác biệt trong cơ thể mình. Nhất là dạo gần đây, Taehyung chia sẻ rằng, cậu không nghĩ sức đề kháng của mình đã yếu như thế....Chúng ta, là con người mà đúng không? Mình cảm thấy thật buồn khi chứng kiến cậu và Bangtan cứ mải miết ép từng bộ phận trên cơ thể, xài hết tất cả những tế bào để làm việc thật chăm chỉ. Mình cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cầu chúc sức khỏe cho bảy người. Mà trước hết, muốn thế thì Taehyung cũng phải ăn thật nhiều, ăn thật ngon, ăn hết cái thế giới này cũng được thì may ra đề kháng mới khá hơn chứ.....

Mình thích tấm hình này, thích cực kì. Điều làm mình an tâm nhất là tình cảm mà sáu người còn lại dành cho Taehyung. Mỗi một lần thấy các anh cưng Taehyung như đứa con, như em trai ruột của mình, tuy Sài Gòn này chẳng khi nào trải qua mùa Đông, mình vẫn cảm nhận được sự ấm áp hiếm hoi trong tiết trời giá lạnh và có tuyết rơi như khi mình còn ở Phần ấy. Kook thì vẫn như cậu nhóc năm đó, khóc hết nước mắt khi chứng cảnh anh mình khóc, nhưng Kook của hiện tại đã có thể choàng tay vào cổ anh, kéo anh gục lên bờ vai trưởng thành của mình nhanh chóng, kịp thời, không suy nghĩ. Kook lớn thật rồi...Đứa út lớn thật rồi. Ai cũng thương Taehyung cả, nhưng mà tình thương mà Jimin dành cho cậu thì khác. Đối với Taehyung như một người cha, một người anh, và là một tri kỷ. Chăm sóc Taehyung, mắng Taehyung, khen ngợi Taehyung, tự hào về Taehyung, Taehyung không có thì cứ luôn miệng nhắc, cười cùng Taehyung, khóc cùng Taehyung, thậm chí là giành ăn. Và nhất là, con người trắc ẩn, chứa nhiều tâm sự lại khó chia sẻ khi có chuyện buồn thì có thể tìm đến Jimin để trò chuyện. Mong rằng tuổi mới của hai bạn 95 có thể tiếp tục nương tựa nhau, chăm lo, trách mắng nhau và tỉ tê trên trời dưới đất như thế. Mãi mãi được thì cuộc đời fangirl này của mình mỹ mãn biết bao.


Mình không giỏi tiếng Hàn lắm, trí thông minh ngoại ngữ cũng chưa hẳn cao siêu. Nhưng bất kể khi nào sắp xếp được thời gian, hay có tìm được thì giờ trống trong cuộc sống bộn bề này, mình sẽ học thêm mỗi lần một chút để cố gắng hiểu cậu nhiều hơn, gửi đến cậu những lời nhắn hợp tình, hợp lý, hợp hoàn cảnh với hi vọng cậu sẽ đọc được một trong cả ngàn tin, mỉm cười và tin tưởng những quyết định của bản thân...

Để Taehyung có những đêm ngon giấc, không phải trằn trọc, khó ngủ vì nghĩ ngợi nhiều, mình sẽ cố khi sức hãy còn.

Rồi mình sẽ lại đến thăm cậu, dùng cái ánh tím huyền ảo từ chiếc Army Bomb nhỏ của mình, để dẫn lối cho cậu tiếp tục tỏa sáng.

Ở nơi cậu 24, ở nơi mình 23 dù chúng ta bằng tuổi, u ám vẫn sẽ tiếp tục bao trùm, sóng không bao giờ thôi cuộn trào, gió vẫn chưa thể ngừng thổi, tổn thương sẽ lại theo ta nhiều hơn, cậu hay mình đều phải chấp nhận sự thật đó. Nhưng Taehyung vẫn là thần bomb của mình, mình là một phần trong niềm an ủi của cậu, cùng trưởng thành hơn, và tuyệt đối không ai được từ bỏ bản thân nhé. Happy birthday, bạn người thương.
Mình không thích bánh kem đâu...Nhưng Taehyung là ngoại lệ của mình, ngày của Taehyung cũng như thế

Monday, September 17, 2018

Nước Mắt


12:30 sáng

Nửa đêm, khu phố nhỏ lặng thinh như tờ. Đôi lúc, màn đêm tĩnh mịch bị xé toạt bởi vài tiếng rồ ga vọng từ đường lớn. Dường như xung quanh chỉ còn mỗi căn phòng của nó sáng đèn. Vốn dĩ trước kia, giấc này vẫn còn sớm chán, nhưng kể từ khi ra trường, đi làm, đăng kí một vài hoạt động khác, nó tập cho mình thói quen đi ngủ sớm hơn. Hôm nay thì khác, nó không tài nào chợp mắt được vì niềm vui râm ran tỏa khắp cơ thể, thậm chí là nó đã lây lan, bao phủ khắp căn phòng.

Trước mặt nó là hai thứ quan trọng. Một tờ photocopy của vé concert điện tử mà nó có được hơn 3 tháng trước. Cuốn passport đang mở ra ngay trang có dấu mộc mới nhất của visa Schengen. Chiều hôm ấy, nó đã nhận được visa sau đúng 14 ngày chờ đợi. Theo tính toán của nó, nó chắc là mình sẽ đậu, nhưng đời mà, có ai lường trước được chữ ngờ? Tuy chưa tới mức ăn không ngon, ngủ không yên, nó vẫn nơm nớp lo nghĩ về cuốn passport nhỏ đang được chuyển đi, chuyển lại không biết tung tích ra sao. Từ lúc nhận được visa đến khi ngồi ngay đây ngắm nghía con dấu đẹp đẽ kia, nó vẫn không tài nào kéo lại khóe miệng nhoẻn cười về trạng thái bình thường được. Ngày này, tháng sau, nó sẽ có một buổi gặp mặt hoành tráng đầu tiên với người nó thương. Là lần đầu tiên, nó sẽ được bên cạnh người đó, rút ngắn được khoảng cách với người đó. Từng đường nét trên khuôn mặt, mắt, mũi, miệng mà mỗi ngày, mỗi đêm nó chỉ có thể cảm nhận được qua màn hình, giờ đây đã có thể ngắm nhìn, thu trọn vào tầm mắt ở cự li gần. Là lần đầu tiên, nó có thể giải tỏa hết bao thương nhớ dồn nén bấy lâu bằng cách hét thật to tên của người đó đường đường chính chính.

Nó xếp ngay ngắn trang visa và tờ vé cạnh nhau, thay đổi vị trí năm lần bảy lượt, xoay camera điện thoại liên tục 360 độ các kiểu để tìm được góc đẹp nhất mà muốn vã cả mồ hôi. Chụp được một tấm ưng ý trong đêm, dưới ánh sáng bóng đèn là một chuyện vô cùng đau đầu và dễ gây mất hứng. Thế rồi cuối cùng, nó vẫn tìm được một góc khá ổn, lấy nét rồi lia tay đến nút tròn bấm dứt khoát. "Tách".


Tấm vé concert đầu tiên, chuyến đi concert đầu tiên tự thân kiếm được

Ngắm bức ảnh, trong đầu nó tua lại giai đoạn trước khi có hai thứ này từng chút một. Đêm yên tĩnh là cơ hội cho suy tư và tâm trạng tha hồ biểu tình mà. Những buổi đầu tiên, nó chỉ mơ mộng về người thương. Rồi tự lúc nào giấc mộng nó không còn chịu được những bức bối, kìm kẹp của nỗi niềm mong được gặp gỡ, phá vỡ toàn bộ lớp vỏ của một thế giới ảo tưởng, lột xác thành hình một ước mơ. Một ước mơ mang theo những hành động, mục tiêu được mong mỏi, vun vén từng ngày. Một năm trời nuôi dưỡng, thực hiện, giấc mơ hóa hiện thực nhanh hơn tưởng tượng của nó nhiều. Nó từng nghĩ mình sẽ mất những hai năm mới đến được với giấc mơ mang tên Hoa Dạng Niên Hoa - thời khắc đẹp nhất của cuộc đời. Nhanh quá đỗi, nhanh tới mức nó bất ngờ với hiện tại, với chính bản thân mình.

Vừa ngẫm lai khoảng thời gian một năm qua, vừa không rời ánh nhìn khỏi bức hình với tấm vé và con dấu visa đặt cạnh nhau kia, bất giác nước mắt nó ứa ra. Từ một, hai giọt đầu, nó khóc bật thành tiếng. Nó không yếu đuối, nhưng nó cũng không hiểu vì sao mình khóc. Chỉ là tự nhiên muốn khóc vậy thôi. Hai thứ kia đặt rời nhau khiến nó vui sướng, cười không ngớt bao nhiêu, nhưng sao sau khi đặt kề cạnh thế này lại làm nó xúc động đến thế?

Rồi, một ý tưởng lóe lên....Lúc này đây, điều nó nên làm là tự nói với bản thân rằng: "Mày đã vất vả nhiều rồi. Mày làm tốt lắm." Thì ra bây giờ, điều nó cần làm hơn cả chính là an ủi cơ thể, tinh thần mệt nhoài của nó sau một năm ròng. Lúc này đây, nó ý thức hơn bao giờ hết...À thì ra, nó cũng chỉ là một đứa con gái mới lớn. Nó chỉ là một đứa con gái chỉ vừa ra trước cách đây 8 tháng mà thôi. Một năm có bao nhiêu chuyện xảy ra, có những lúc nó yếu đuối, chơi vơi, nhưng vì người thương, nó lại vùng vẫy thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực không nên mà đi tiếp. Nó tâm niệm rằng, những gì mình đang chịu đựng thực sự chưa là gì cả. Những người thương của nó đã từng trải qua cảm giác còn kinh khủng hơn nó. Ngoài kia thế giới, hay như cô bạn thân sống ở Mỹ của nó còn có hoàn cảnh khó khăn hơn. Nó không cho phép bản thân kêu la hay than vãn vì một vài chuyện không đâu.

Nhiều lần như thế, nó tập cho mình thói quen sống chung với stress, với buồn và không ý thức được nó đang stress hay buồn. Có những hôm việc tới tấp ngập đầu tới mức thần kinh căng như dây đàn. Hít vào, thở ra là chỉ thấy mùi việc. Có những khi thì nó nản công việc hiện tại, nó bất mãn, rồi nó thất vọng, nghi ngờ khả năng của mình khi mọi thứ không đạt được kết quả như ý muốn. Có những lần nó tức tối, giận dữ với khách hàng, với đối tác, lắm lúc là đồng nghiệp nhưng chỉ có thể trút một ít giận, rồi lại kìm nén, nhắm mắt cho qua, vì nó kịp hiểu ra cái chân lý chỉ có mình nó tức giận và chuyện cũng sẽ không đi tới đâu, thậm chí tệ hơn nếu nó làm quá lên. Có lần nó mặc kệ, bỏ hết ngoài tai những lời lẽ đùa giỡn quá trớn, mang tính chất không tôn trọng nó, khiến nó tự ti dù rằng thật ra nó cũng tự cảm nhận được những tổn thương ngoài ý muốn là có xảy ra. Lại có lần, nó chính thức bị miệt thị vì người ta không thích người mà nó thương,  tới mức vừa chạy xe trong đêm tối, nó vừa khóc không ngừng và không một ai biết về điều đó. Chỉ là lúc đó, nó đã đeo tai nghe vào và replay 4 giờ suốt dọc đường tìm lại bình tĩnh, để rồi hôm sau vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nó đã đơn phương tự tay kết thúc một tình bạn, dù rằng đó là một hành động đúng, là một cách để bảo vệ mình. Nhưng sao mà nó không chạnh lòng khi giữa chúng nó đã từng có khoảng thời gian thân vô cùng, đi đâu cũng sớm tối có nhau, kỉ niệm thì nhiều vô số kể...Cho đến một ngày khoảng cách, thời gian và thực tế cuộc sống đã thay đổi chúng nó, nó nhận ra mình sẽ tiếp tục một mối quan hệ toxic nếu bỏ qua thêm lần nữa cho người mà nó từng gọi là bạn thân. Kí ức vẫn còn, nhưng nó đã mất người bạn thuở thơ ấu kia từ lâu rồi, chẳng qua nó cố tình không chấp nhận sự thật đó mà thôi. Và nó quyết định buông bỏ, âm thầm, lặng lẽ.....Hay khoảng thời gian gần đây, nó nhận được thông tin, có lẽ nó sẽ mất công việc tay trái kia sớm thôi. Chuyện này đã được dự trù từ lúc bắt đầu. Một công việc vốn không định sẵn tính chất lâu dài thì mất là chuyện sớm muộn. Một năm gắn bó, công sức đổ ra đâu phải là ít ỏi, nó cũng là con người, lại nhạy cảm, nói không buồn chính là nói dối. Nó ghét sự dối trá. Lí do mất không nằm duy nhất ở nó, nhưng chua xót, suy nghĩ bản thân thua thiệt, kém cỏi nó vô tình tạo ra thì ám ảnh chỉ mình nó....

Những lần như thế, âm nhạc, giọng hát của người thương chính là liều thuốc cứu chữa cho nó. Nó thật không thể hình dung được mình thảm hại như thế nào nếu như không có những bài hát kia, không có động lực mang tên "người thương" nọ. Vì hai thứ nằm gọn trong khung hình kia, nó mới có thể làm được nhiều điều hơn, mới tự giải quyết được những rắc rối của bản thân mình vì chữ "chênh vênh" muôn thuở của tuổi trẻ.

Và nó cứ cắm đầu, cắm cổ chạy, chạy như thế, bận rộn như thế, không quan tâm những nỗi buồn, nỗi sợ, hoang mang và vô định cứ bám riết nó suốt một năm nay. Nó bận tới mức không còn thời gian chăm chút bản thân ở độ tuổi nên đẹp nhất của cuộc đời. Nó bận tới độ đôi khi trở thành một đứa con vô tâm vì mải mê công việc, rong ruổi chạy theo "người dưng". Nó từ bỏ cả một số niềm vui bình thường. Bởi nó hiểu rõ bản thân mình, nó biết, nó còn mường tượng được mình sẽ nở nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc ra sao khi nhìn thấy người nó thương. Những giọt nước mắt kia không phải là những giọt nước mắt xót xa, mà là những giọt nước mắt hạnh phúc và tự hào vì bản thân đã không ngừng cố gắng, đã không bỏ cuộc giữa chừng vì người nó thương. "Mãy đã vất vả nhiều rồi", nó nên nói như thế với chính mình. Nó đã cố gắng nhiều vì điều tuyệt vời nhất của thanh xuân, nó đã cố gắng để bản thân không phải hối hận cả đời.....Nó sẽ gặp họ, chỉ một vài đêm nữa thôi....


"Dù phần đời còn lại trở nên khô hạn,
Tôi vẫn tìm đến cậu bằng tất cả sức lực của mình.
Không cần biết khoảng cách đó xa vời như thế nào
Tôi vẫn sẽ đặt chân đến nơi ấy....
Hãy đẻ tôi chạy, chạy thêm nữa
Bởi vì tôi sẽ mỉm cười mỗi khi nhìn thấy gương mặt cậu."



-----------------------








Liệu còn bao lần sẽ được bên cậu như thế?
Liệu chăng lần gặp đầu có phải lần gặp cuối?
.......
Mình đoán là, mình nên quên đi hết mọi thứ, buông bỏ hết những suy nghĩ vẩn vơ, lo âu và tận hưởng khoảnh khắc khi được bên cậu thôi nhỉ?







Sunday, September 16, 2018

The One That Makes "I" To An "O"


Cặp đôi 4 giờ của mình



"Sao em chọn Tae, mà không phải Joon... Chỉ là tao hơi tò mò, vì 4 giờ là cả hai cùng làm mà?"
"Chắc tại...em điên như Tae"
Thật ra, em cũng không biết nữa. Chỉ là lời biện hộ nhất thời em có thể nghĩ....




Mỗi lần nghĩ về anh em lại nhớ đoạn hội thoại trên. Những dòng đầu tiên của Trivia: Love chắc có thể nói hộ tình cảm của em đối với Joon nhỉ?
"Đó là tình yêu?
Phải chăng là tình ái?
Khi tỏ tường
Lúc mơ hồ, bâng quơ
Lời bài ca tiếp theo
Tôi nên viết như thế nào đây
Quẩn quanh bao nhiêu là chữ
Nhưng chẳng từ nào diễn tả được lòng tôi"

Sinh nhật Joon, em muốn viết nhiều thật nhiều, nhưng chẳng biết nên bắt đầu và kết thúc như thế nào. Em dành một tuần để vẽ vời ra những suy nghĩ về anh, và cho đến tận hôm nay, ngay lúc này đây đã qua rồi ngày của anh, ý tứ trong em vẫn chưa thể thành hình rõ dạng. Em thấy mình lạc lõng giữa bao câu từ chất đống về Joon.

Tin tưởng mang tên anh.
Cười cong môi đôi lúc còn sát thương hơn tỏa nắng. Một thoáng suy nghĩ mỗi khi em nhìn đoạn này.

Có thể nói, sau Taehyung thì Joon là người em hiểu nhiều hơn hết những thành viên còn lại. Bởi không biết từ lúc nào, em đã bắt đầu theo dõi một số trang blog, fanpage riêng về Joon và cả master-nim của Joon nữa. Giả sử có một ngày, việc truyền tải tất thảy những tâm tư của mình bằng ngôn ngữ của anh trở nên thật dễ dàng với em hơn, thì chắc em đã có thể dành một, hoặc nhiều hơn một bức thư dài gửi Joon. Thứ tha em khi khả năng còn hạn hẹp, dù rất muốn nói với Joon thật nhiều tâm sự, lời động viên cũng như là cám ơn chân thành. Đây có lẽ là cả một chặng đường dài. Joon sẽ đợi em chứ? Đợi đến cái ngày thực hiện được điều này, vì em chỉ có thể thở phào thốt lên: "Công sức mình đã được đền đáp" chỉ khi còn Joon ở đó mà thôi. Em nghĩ ngày đó cũng sẽ đến sớm, vì từng lời ca mà Joon viết ra luôn có sức ảnh hưởng đến động lực học cho em, ươm mầm cho tình yêu tiếng Hàn của em cứ xanh như thế. Từ cách gieo vần của câu "Em là mặt trời duy nhất, chỉ một và duy nhất trên thế gian này" trong Run, cho đến cách chơi chữ linh hoạt, liên tưởng tình yêu, con người, cuộc sống với kí tự hangul: "Anh chỉ là con người 사람, và em đã đến và bào mòn mọi khía cạnh của anh, biến anh trở thành tình yêu 사랑", từ ㅁ sang ㅇ, người không biết tiếng Hàn, hiểu về điều này còn thấy khá bất ngờ, thú vị, huống hồ đối với một người đang học như em. Chỉ một bài thơ "Ký ức" ngắn của Joon trong game show, tuy gần gũi, dễ hiểu mà còn khiến 6 người còn lại là người Hàn mà còn "Ồ" một tiếng rõ to thế kia, thì Joon còn khiến em quỵ lụy hơn vào tình yêu cho ngôn ngữ này.


Cuộc đời em vốn chỉ là những bản nhạc pop nhẹ nhàng, chỉ vì gặp anh mà kho nhạc xuất hiện hẳn một playlist rap. Em thích chất rap và cả ca từ của cả 3, nhưng Joon là người đầu tiên truyền cho em niềm đam mê ấy.

Với em mà nói, Joon hoàn hảo tới mức em thấy bối rối vì chật vật với vốn từ chưa đủ sâu của mình, vì không thể tìm được cách nào để ca ngợi Joon. Một Namjoon mạnh mẽ lại dịu dàng. Một Namjoon đĩnh đạc lại tinh tế. Một Namjoon khẳng khái, phong độ trên sân khấu, trước màn ảnh, lại trầm tĩnh, an yên thích dạo bộ một mình và hòa cùng thiên nhiên. Một Namjoon kĩ lưỡng, tỉ mỉ cho từng sản phẩm âm nhạc, từng màn biểu diễn của nhóm, cẩn thận trong lời phỏng vấn, đôi khi có tí vụng về...và đãng trí 😄.Một Namjoon giỏi giang lại khiêm nhường và tâm lý. Những tính từ đối lập xếp cạnh nhau, sóng đôi lý tưởng với nhau, tạo nên một Namjoon khí chất tuyệt vời mà em hằng ngưỡng mộ. 


Anh, Taehyung, Bangtan là một chương dài trong trang sách của em, là đoạn cao trào rực rỡ nhất trong cuốn tiểu thuyết của em. Là người bào mòn mọi góc cạnh trong em, hóa cuộc sống khô khăn của em thành tình yêu.


Mang trên mình một trọng trách lớn là leader của Bangtan khi vừa 20, Joon trưởng thành, già dặn hơn tuổi, nhiều đến độ em vẫn thường quên béng mất Joon lớn hơn em chỉ có 1 năm sinh. 5 năm, có thể là nhiều hơn cả thế, bảy người nương tựa vào nhau, và Joon còn là chỗ dựa tinh thần vững chắc, khơi dậy cảm hứng và tham vọng cho từng người anh, người em của mình để cả nhóm có thể bước thật xa, bay thật cao lên như bây giờ. Kì thực, từ "tham vọng" nó có hàm nghĩa tích cực đối với em. Tham vọng của Joon và tham vọng hiện giờ của cả bảy chính là một trong những điều khiến em tự hào và nhất mực tin tưởng vào Bangtan. Nhìn cách Joon cổ vũ, trấn an mọi người sau hậu trường, cách Joon chỉ bảo, giải thích cho Taehyung nghe những phân đoạn cần nhấn nhá, lên cao, xuống thấp thế nào để tạo nên cái hồn cho 4 giờ ra sao, hay như gần đây, một vài mẩu chuyện nhỏ đằng sau quá trình sáng tác Love Yourself: Answer mà Joon chia sẻ, tất cả càng làm rõ sự thật: Joon sinh ra để là nghệ sĩ, để là rapper, để là thiên tài, để là leader của Bangtan, để là người mà bất cứ ai biết, ai hiểu cũng phải nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ và tôn trọng. Nó rõ ràng, rành rành như một chân lý, "tựa lúc mặt trăng sẽ xuất hiện sau khi mặt trời đã ló dạng, tựa móng tay sẽ cứ mọc dài ra, tựa đông về thì cành cây cũng sẽ trút từng lớp áo."


"Cho dù mệt mỏi,tôi vẫn luôn mỉm cười.Bởi vì trong gia đình mang tên Bangtan,tôi không bao giờ đơn độc." RM said,
Hoa Dạng Niên Hoa mở đầu là Đóa Hoa, kết thúc bằng Tỏa Sáng, cũng như Bangtan vậy. Cám ơn Joon đã đứng dậy vì Bangtan ngay cả khi anh không tin vào mình, để tiếp tục là người dẫn đường và bước cùng Bangtan


Ngưỡng mộ Joon, em còn ngưỡng mộ cả những người yêu thương anh. Không chỉ là Bangtan, Joon còn là điểm tựa cho fan của mình. Biết bao lần đọc về những đoạn thoại giữa anh và fan, những câu chuyện được chính master-nim cứng cựa của anh tiết lộ với niềm kiêu hãnh về anh, em đã không thể nén nỗi lòng ái mộ, xen lẫn chút ghen tị nhỏ nhen. Em không phải kiểu người hay ghen tị vì những cái nắm tay ấm áp, hay những cử chỉ quan tâm, ân cần anh dành cho những người may mắn hơn em và nhiều người khác. Điều em chú ý, chính là tin tưởng chị ấy trao cho anh, tâm sự những chuyện khó khăn khó nói mà chị ấy gặp phải như một người bạn tâm giao, và cách anh đã bảo vệ chị ấy tránh những tổn thương về mặt tình cảm, tinh thần qua những lời nói, giúp chị ấy vỡ lẽ, vượt qua hết lần này đến lần khác. Người khác ước có được thứ đam mê và sống chết vì tình cảm với Taehyung nói riêng của em, còn em thì ước mình có thể yêu thương Taehyung, yêu thương anh, yêu thương Bangtan nhiều hơn nữa, như là cách chị ấy đã, đang và sẽ yêu anh chân thành, yêu anh vô điều kiện như thế đấy.


Tấm chân tình của Joon không chỉ thể hiện qua những lời ca, bài rap, mà cả những câu nói bình dị, gần gũi nhưng có sức lan tỏa, ảnh hưởng và tiếp thêm dũng khí để em khao khát trở nên tốt đẹp hơn. Cám ơn vì đã dạy em yêu lấy định mệnh của mình, khiến em - người chuộng vị ngọt cũng cảm được vị ngon của tách cà phê đắng ngắt mang tên cuộc sống mà em chẳng bao giờ chủ động gọi. 


25 năm qua Joon đã vất vả nhiều rồi, thực sự vất vả nhiều. Nhưng cám ơn anh đã vượt qua những cơn ác mộng đen tối, những lần lặng lẽ chiến đấu với cả chính bản thân mình mỗi khi đêm về. Cám ơn anh vì đã thật rộng lượng với thế giới cay nghiệt ấy và sống tốt đến thế. Cám ơn Joon đã không lung lay trước mọi khó khăn để đi trên thảm đỏ rực rỡ mà ở đó nhuộm cả máu, mồ hôi và nước mắt của mình, của Bangtan và những người yêu thương mình. Cám ơn Joon vì đã chọn Bangtan, đã trở thành đầu tàu vững vàng và sát cánh cùng họ. Cám ơn Joon vì tình yêu cao cả anh đã dành cho fan....Chắc em nên thôi dong dài đi Joon nhỉ? Chúc Joon của em sắp tới sẽ có những tháng ngày nở hoa và hạnh phúc hơn cả bây giờ nữa. Thật ra thì, em không mong gì hơn Joon sẽ có thêm thời gian để dành cho bản thân mình, dạo bộ trong công viên, ngắm nhìn những con đường qua ô kính cửa sổ xe buýt, hay đạp xe đạp quanh sông Hàn...Joon như thế có lẽ mới là niềm vui thật sự của em, của những người yêu thương anh. 25 vui vẻ Joon nhé. Happy birthday leader của lòng em, Kim Namjoon - 12091994-12092018.


Em hy vọng Joon luôn cảm nhận được đóa hoa nở rộ trong trái tim anh. Chỉ cần Joon vui vẻ, khỏe mạnh, tin tưởng vào mình, vào Bangtan và tận hưởng như thế này là đủ. "Phải thật khỏe mạnh, chúng ta mới có thể mở lòng nhiều hơn với nhau", Joon từng nói thế mà.



Mong mỏi nhỏ nhất của em là những giấc ngủ tuy ngắn ngủi nhưng sâu và ngon lành, không mộng mị như thế này của Joon. Joon bảo rằng vai Taehyung không hẳn là quá rộng, nhưng vừa đủ và còn thoải mái, khiến cho Joon thiếp đi được một lúc thực sự, chứ không phải diễn. Thật ra em nghĩ, vì đó còn là Taehyung nên Joon mới thấy yên tâm và dễ thư giãn thế này nữa. Chỉ là một phân đoạn nhỏ trong Spring Day nhưng nó gây ấn tượng vô cùng mạnh mẽ với em về sự tin tưởng giữa hai anh em đó.


Cám ơn đời vì đã đưa Joon đến và trở thành idol của em



----------
Ngoài lề


Cám ơn Joon đã dẫn dắt, chỉ bảo cho Taehyung, tin tưởng và luôn dành những lời khen ngợi, lời động viên cho Taehyung. Joon luôn yêu thương, nâng đỡ ba đứa em của mình, nhưng rõ ràng, với Taehyung thì còn nhiều hơn cả yêu thương. Bất cứ khi nào hướng ánh mắt về Taehyung, Joon luôn ánh lên vẻ tự hào,trìu mến và tin tưởng ở Taehyung. Hay như trong các bài phỏng vấn riêng, những buổi Vlive có phần thảo luận về Bangtan, Joon hay nhắc về Taehyung với ý khen ngợi và tin Taehyung còn tiến xa hơn nữa. Từ 4 giờ, đến Singularity, không chỉ Taehyung mà ngay cả anh cũng cố gắng để Taehyung nhìn rõ được nét quyến rũ và khả năng của mình, trong dòng nhạc mình chọn. Luôn luôn là như vậy, tuy không có quá nhiều khoảnh khắc cưng nựng như cách Joon đối với Jimin, nhưng ngoài yêu thương, Joon còn như thể hiện cho bất cứ ai nhìn thấy là mình tin Taehyung một cách vô điều kiện nữa. Dạo này, Taehyung nói tiếng anh tốt hơn rất nhiều, có thể nói những câu dài, phát âm lại rõ, mong rằng có anh Joon cạnh bên, một ngày nào đó cậu có thể tương tác thật tốt bằng tiếng Anh thì hay quá....



Monday, September 3, 2018

Những Điều Cậu Nói

Bài viết này lưu lại những lời Taehyung từng nói, từng viết....

I still and I will remember every word you said

180826:
"Màu tím là màu cuối cùng của cầu vồng có nghĩa là chúng ta sẽ nương tựa, tin tưởng lẫn nhau, giống như tên của mình Tae có nghĩa là Lớn, Hyung có nghĩa là Thịnh Vượng, chúng ta sẽ luôn không tiếc dành những điều tốt đẹp nhất cho nhau và đại thành công nhé. Đó là ý nghĩa của màu tím đấy. À mới cả khoảng 1 tháng trước mình có nằm mơ thế này, mình nghĩ mình phải tiết lộ nó trong phần Ending ment của mình. Mình nói được không ạ? Là như này, mình không biết là có mấy trăm ngàn người hay mấy triệu người nữa, nhưng nói chung là rất~~~ nhiều bạn ARMY đã cùng đi du lịch với 7 chúng mình. Mình đã nhìn thấy cả sa mạc, cả biển, thậm chí cả bọ cạp nữa. Có mấy thành viên đang ngủ và có rất nhiều bạn ARMY đã canh gác cho tụi mình rồi chúng ta đã nói chuyện với nhau thực sự rất thú vị. Là thế đấy ạ, cám ơn các bạn..."

180525:

"Mỗi lần Encore của tụi mình là lúc trăng mọc và mình đã ước nếu vậy thì hãy mọc thật đẹp. Bình thường mình là người nói thứ 2 nhưng sao hôm nay lại nói đầu nhỉ nên mình đã chuẩn bị để nói cái khác ARMY à, lâu lắm chúng ta mới gặp lại đúng không? Chúng mình đã chuẩn bị rất nhiều bài hát mới và mang tới đây mọi người thấy thế nào? Trong lúc chuẩn bị cho I’m Fine và IDOL ở phòng tập tụi mình đã rất muốn mang nó lên sân khấu concert thật nhanh. Tụi mình đã nghĩ tại sao lại cứ tập mãi thế này chứ? Thực sự chúng mình đã đầu tư rất nhiều vào nó đấy ạ. Và đây là lần đầu tiên tụi mình đến với Jamsil stadium , cảm giác như cả thế giới hoà theo bọn mình vậy. Quả thật chính nhờ sự cổ vũ của mọi người thì tụi mình mới làm được như thế này. Cám ơn mọi người rất nhiều.
Nữa là, mình mới phải nhổ răng khôn vào 4 ngày trước đó. Thường thì răng khôn nó chia làm mấy loại như này: 1 đứa trẻ lớn rất ngoan, 1 đứa trẻ biết sợ nên không mọc, và 1 đứa trẻ cứng đầu kì quặc. Của mình thuộc loại thứ 3. Mọi người à, hãy chăm sóc bản thân thật tốt và đừng có nhổ răng khôn nhé, không phải dạng vừa đâu. Các bạn sẽ phải hối hận ấy".
Nữa là, mình mới phải nhổ răng khôn vào 4 ngày trước đó. Thường thì răng khôn nó chia làm mấy loại như này: 1 đứa trẻ lớn rất ngoan, 1 đứa trẻ biết sợ nên không mọc, và 1 đứa trẻ cứng đầu kì quặc. Của mình thuộc loại thứ 3. Mọi người à, hãy chăm sóc bản thân thật tốt và đừng có nhổ răng khôn nhé, không phải dạng vừa đâu. Các bạn sẽ phải hối hận ấy".


LOVE_YOURSELF 結 'Answer' Thanks to

Mình muốn gửi vài điều tới ARMY
Cám ơn sự ủng hộ của các bạn rất nhiều vì đã luôn là nguồn sức mạnh, là đôi cánh giúp chúng mình bay cao bay xa, tới những nơi tốt đẹp nhất. Mình nghĩ cả cuộc đời này mình sẽ không bao giờ có thể quên được những điều ấy. Qua mỗi đợt quảng bá là một lần mình cảm nhận được rằng mình thực sự đã nhận được rất nhiều tình yêu từ các bạn. Thực sự thì ngay từ tuần quảng bá đầu tiên, mình nghĩ dường
 như tất cả những stress và lo lắng bao lâu nay của mình đã giảm đi rất nhiều. Và những điều không hay cũng đều bay đi hết.
Trong vô số những lời yêu thương đẹp đẽ mà ARMY đã gửi tới cho mình có một câu như thế này: "Chúng mình luôn muốn gửi tới cậu một ngày không có những vướng bận lo âu. Như ngày hôm nay, dù chỉ là thêm một chút thôi cũng muốn để cậu có 1 giấc ngủ an yên. Rồi sáng hôm sau khi thức dậy, chúng mình lại muốn gửi tới cậu một buổi sáng sảng khoái và tốt lành, nhưng chúng mình thực sự xin lỗi vì không thể làm điều này cho cậu"
Ha!!!! Thực tình thì,
Nhờ có Army mà dường như buổi sáng của mình thực sự rất sảng khoái luôn ý.
Thật đó! Cũng nhờ các bạn mà mình đã ngủ rất ngon. Vậy nên đừng lo lắng nhé!
Khi mình đọc những lá thư từ Army, tấm lòng của các bạn thực sự làm mình ừmmmm...Heuheu hoooo
Cám ơn vì đã yêu thương mình nhiều đến như vậy.
Cám ơn ngôi nhà chung Bighit đã ủng hộ mình, cám ơn gia đình của mình nữa, những người thân, người anh, người chị, người bạn, thực sự rất cám ơn mọi người.
Cả những thành viên yêu quý của mình, hãy luôn mạnh khoẻ nhé, cám ơn mọi người!
Army Hey, mặt trăng hôm nay đẹp quá!
Mình hi vọng đêm nay những khoảnh khắc đáng nhớ tốt đẹp và hạnh phúc nhất sẽ rơi vào trong giấc mơ của các bạn.
Chúc những nhân vật chính viết nên câu chuyện khởi đầu trên tờ giấy trắng của mình ngủ ngon~ 💜 I PURPLE U


Ngày nào đó, Tháng nào đó 


 "2013, tháng nào đó, năm nào đó, tôi đã làm được 1 chuyện hôm nay. Cái này sẽ không được công chiếu đâu phải không? Buồn thật. Khi tất cả mọi người quay log cùng với nhau, không thấy được sự có mặt của tôi nhưng thật sự tôi đang đứng cạnh thùng rác." 
Sau bao năm, phải chăng vết thương lòng năm đó vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai với cậu. Taehyung giờ đây đã mạnh mẽ và người lớn hơn rất nhiều rồi, nhưng thật ra cậu luôn sợ cảm giác bị bỏ rơi, bị quên đi...? Vì thế nên lần ghi mình ở Music Core gần đây, cậu đã nói chị staff rằng: "Cám ơn chị vì đã không quên em" khi chị ấy cho hoãn phát sóng vài giây để chờ cậu sẵn sàng? Dù chỉ là một mẩu chuyện nhỏ trong vô số những mẩu chuyện khác tại buổi hôm ấy, nhưng lời cám ơn của cậu làm mình đau lòng đấy....

Sunday, September 2, 2018

Là Chính Mình Lần Nữa - Taehyung's Bday



Ước mơ ngày xưa...Ngày xưa trong câu nói của mình là ngày trước khi ra trường. Ngày mình vẫn chưa hình dung được cuộc đời sau này sẽ ra sao, làm gì, bị đưa đẩy trở thành người như thế nào. Ngày mình vẫn chưa nhận thức được những bộn bề hôm nay vô tình tước đoạt khoảng trời dành cho ước mơ ấy. Bỗng dưng một ngày, mình lại có cơ hội thực hiện nó. Cảm giác như tìm về một phần của bản thân mà mình quên hơi lâu, lại được là chính mình một lần nữa... 


Hai hôm trước, sau khi đã hoàn thành thủ tục nộp visa, mình đã có thể thở phào nhẹ nhõm và tự do tiêu số tiền nhọc công kiếm cả tháng trời. Nghe có vẻ khổ sở, dù rằng đúng là mình đang kham cùng lúc 2 việc kiếm ra tiền và vô số việc cho tự bản thân, như cái blog này chẳng hạn, nhưng dường như mình luôn loay hoay, quanh quẩn mãi trong câu hỏi:" Liệu mình, đã làm đủ tốt chưa?". Thực sự mà nói là thế. Có vẻ như tham vọng và tiêu chuẩn sống đã tự khiến mình khắt khe với bản thân. Thôi thì, bỏ qua, cứ cố gắng thêm nữa vậy. Mong là sắp tới mình có thể thoải mái với tất cả những cố gắng đó, không rơi vào tình trạng stress đỉnh điểm và gây hại cho da mặt như mấy bữa rày. Mình sắp đến gặp họ rồi ấy chứ.

Lần này, khoản tiêu mở hàng đầu tháng của mình là dành cho Taehyung, cho sinh nhật năm nay của cậu. Sau một khoảng thời gian theo dõi những project được tạo ra để ủng hộ Taehyung, mình có thể chắc chắn đây chính là project mình đặc biệt thích nhất, và thật vui vì nó tạo ra bởi những người yêu thương Taehyung ở Việt Nam, tức là mình có cơ hội để trở thành một phần của project đó. Một ngôi trường làng khang trang đang chờ ngày khánh thành vào chính sinh nhật của Taehyung, người đã truyền cảm hứng cho hàng triệu người vì tấm lòng, tình cảm tinh khôi mà cậu luôn dành cho các em nhỏ. Địa điểm của ngôi trường cũng là nơi quê nội mình nữa. Vậy nên, ngoài mong đợi, mình cũng cố gắng phần mình, tiết kiệm và đóng góp tùy theo khả năng cho phép, nhưng chắc chắn là hết mình. Dự định của mình là cứ mỗi đầu tháng sẽ trích từ số lương một khoản nhất định để quyên góp. Như thế thì trong tháng, mình mới ý thức được giới hạn với những ham muốn không thực sự cần thiết. Bỏ qua một thỏi son thịnh hành không làm mình xấu đi. Về nhà, làm một ly yogurt tự chế đôi khi cũng tốt, không nhất thiết phải lang thang ngoài góc quán quen, dẫu sao thì mỗi bài blog trên này luôn được mình kết thúc ở nhà, chứ không phải tại quán. Tiết chế vài sở thích vặt như vậy thì sẽ đóng góp được nhiều hơn. Số tiền mình ủng hộ có lẽ chưa phải là nhiều nhất, thuộc hàng top đâu, nhưng nó là nhiều nhất đối với bản thân mình khi tham gia các hoạt động quyên góp từ trước đến nay rồi.

Tháng đầu tiên


Là fan hay không phải là fan, hoặc chỉ là một người lạ vô tình bắt gặp những ánh mắt, thấy được từng cử chỉ ân cần, tự nhiên mà cậu dành cho các bé nhỏ cũng phải bất giác cong khóe miệng lên cười. Mình không phải là dạng cuồng trẻ con như cậu, nhưng hình ảnh to lớn của Taehyung vui đùa, chiều chuộng mấy đứa con nít như bảo bối của mình khiến mình không thể rời mắt. Rồi vẻ mặt rạng rỡ, ánh mắt trìu mến như thể cậu không còn quan tâm thế giới đang xảy ra chuyện gì nữa, vì hình hài bé nhỏ ở trước mặt đã thu lấy hết chú ý của cậu, nó làm mình muốn lười biếng đi, muốn bỏ vài phút của một ngày ra chỉ để ngắm, hít lấy cái không khí tinh tươm, sạch sẽ ấy để bớt đi thành kiến với những vẩn đục đời thường, để thấy mình nhỏ bé lại trước ánh mắt quá đỗi dịu dàng của cậu. Mình từng nhiều lần gặp gỡ những người yêu thương con nít, mình cũng ngưỡng mộ những người như thế lắm chứ. Chỉ khi gặp cậu, đó là một cảm giác hoàn toàn khác. Nó ấn tượng, kiểu nâng niu như một người bố, yêu thương như một người anh trai và đùa giỡn như một người bạn, đó là tất cả những khái niệm mình có thể miêu tả cho gọn mà cho đủ về cảm giác khi cậu ở bên tụi nhỏ mang đến, dù cho giữa các bé và cậu không có mối quan hệ nào cả. Bao giờ thì Taehyung mới lấy vợ nhỉ? Sau này, Taehyung chắc có thể phụ vợ chăm con tốt lắm đây. Tới khi ấy, dù không biết Taehyung có lui về sau sân khấu và bặt tin hoàn toàn không, nhưng mình vẫn ước được nhìn thấy cảnh Taehyung đùa với con của mình lắm đấy. Hẳn là mình sẽ thấy mãn nguyện vì những phán đoán chuẩn xác của hôm nay, và vì đã trao niềm tin cho đúng người. Tình cảm đẹp đẽ cậu dành cho mấy bé nhỏ chính là nguyên nhân sinh ra project này. Tuy không chắc mình và những người yêu thương Taehyung như mình, hoặc là hơn, có thể thực hiện được chuyện kì tích này hay không, chúng mình như thể đang cố mò mẫm trong bóng tối ấy, nhưng mà chúng mình, hay ít nhất mình đây cũng đang cố gắng để biến ước muốn này thành hiện thực vì hình ảnh đẹp đẽ, những xúc cảm bất thường mà tấm lòng, con người của Taehyung vô tình truyền cảm hứng cho.

Ngay cả ánh sáng cũng không thể rời mắt khỏi cảnh tượng dịu dàng này



Người ta thường gán cái mác vụng về cho con trai, nhưng nhìn cách cậu nhẹ nhàng ẵm bế, đặt bé vào lòng vui đùa thành thục, nó khiến mình thấy hơi hổ thẹn với bản thân ấy. Đôi khi cái sự đáng yêu của cậu làm mình quên béng cậu là anh trai lớn của tận hai đứa em.


Mình thích project này không chỉ nó ý nghĩa cả cho Taehyung, cho nhiều người, mà còn là cho mình nữa. Đã từ lâu, mém tí quên mất mình đã từng xông xáo, miệt mài cho những project tương tự thế này như thế nào. Những ngày còn học cấp 3, hay năm nhất, năm hai đại học, khi không thể tìm được định hướng cụ thể nào cho tương lai, mình đã luôn ao ước sẽ làm việc cho một tổ chức cộng đồng, phi chính phủ như Unicef, hội chữ thập đỏ quốc tế, hay đại loại thế. Mình từng nghĩ sẽ đi đến những nơi nghèo khó trên trái đất, những nơi như châu Phi hay Nam Mỹ để được chia đồ ăn, phát nước, cứu nạn những người đang cần, tiện thể học hỏi thêm văn hóa. Nực cười hơn là mình không quá thích con nít, nhưng vẫn luôn muốn tạo ra những hoạt động vui chơi, dạy cho đám nhỏ ở vùng sâu, vùng xa, hoặc những đứa trẻ gặp khó khăn về kĩ năng cần thiết, dụ khị và giỡn hớt cùng bọn nó để chúng nó không thấy mình bị xã hội này ruồng rẫy, bỏ rơi. Và cả một khoảng thời gian dài năm cấp 3 cho đến sinh viên, mình đã tham gia ít nhiều những hoạt động như thế. Từ câu lạc bộ nhỏ của đàn anh năm cấp 3 tạo ra, đến Hoa Phượng Đỏ, hay tự đám bạn tổ chức với nhau, đi đến trại trẻ mồ côi, cô nhi viện phát bánh, phụ làm đồ ăn, tổ chức các trò chơi dân gian, thậm chí là chí chóe ỏm tỏi cùng mấy thằng nhóc nhỏ, thỏa mãn nhìn bọn nó cười như vỡ trận vì nghĩ đã "chọc tức" được mình, đến những project lớn hơn như của Sugar, tuyên truyền những lời nhắn động viên và vui chơi cùng các bé không may nhiễm HIV. Xa hơn, chính là chuyến đi Ai Cập cùng Aiesec, học thủ ngữ, tương tác, dạy các em không thể nghe, nói những chủ đề văn hóa khác nhau. Mình đã từng năng nổ nhiều như thế, tạo được bao nhiêu kỉ niệm như thế đấy. Rồi đến ngày bước ra đời, chọn cho mình hướng đi này, mình bẵng quên mất khoảng thời gian hết mình cho những công tác xã hội kia. Thế rồi đến hôm nay, nhờ Taehyung, mà mình được thực hiện niềm vui năm nào, như thể trở lại là mình của khi xưa lần nữa vậy. Đôi khi mình thấy, việc Taehyung hay Bangtan xuất hiện trong cuộc đời mình nó thật hay ho, kì diệu như thế nào đó. Mình không chỉ có động lực cố gắng hoàn thiện mình, mà dường như hiểu bản thân hơn, hiểu việc mình muốn làm, và cả những người mình thực sự muốn bên cạnh vậy. Nhìn ngoài vào thì cứ như mình và những người khác cố hết sức để bảo vệ cậu, bảo vệ Bangtan, chứ ai có ngờ cậu và Bangtan không chỉ như những bệ đỡ, điểm tựa cho mình dựa vào mà còn giúp cho mình tìm đúng con đường mình muốn đi nữa.

Mình đã từng bay đến tận Ai Cập xa xôi, sống ở cái nơi xập xệ 6 tuần liền để tạo kỉ niệm với các em ấy thế này


Nếu như ước muốn này thành hiện thực đúng lúc, mình nghĩ mình sẽ đặt ngay vé máy bay để đến dự buổi khánh thành mất. Không chỉ vậy, mỗi năm cứ đến sinh nhật mình, hay sinh nhật Taehyung, mình đều mong sẽ đóng góp được gì đó để phụ xây dựng thêm trường. Chặng đường ấy có vẻ xa, nhưng đâu ai cấm chúng ta không được mơ ước nhỉ?

 

Sunday, August 19, 2018

"Comback Week" Planner

Chỉ còn vỏn vẹn 6 ngày nữa thôi là đến Comeback rồi. Mình biết... con người, không phải là một cỗ máy, lúc nào cũng có thể năng suất hết mình được. Mình hiểu rõ quy luật của năng suất sẽ giảm dần nếu lúc nào mình cũng bị ám ảnh phải đạt mục tiêu từ A tới Z, ép mình thực hiện tất cả mọi thứ thật tốt. Ngược lại, giai đoạn ngưng nghỉ, sa vào những thói quen vô bổ như tự cho mình thêm thời gian để nằm nướng, hay lướt mạng, ngắm nghía thông tin có thể giúp mình dễ thở, cân bằng lại sức lực để kiên trì theo đuổi mục đích lâu dài hơn và không bị chán. Mình không trách bản thân đã chây lười, đặc biệt là khi mình đã trải qua một tuần vô cùng mệt mỏi, xong việc trên văn phòng là trời đã nhá nhem, về đến nhà là hoa hết cả mắt vì phải căng não xuất ý tưởng liên tục, dán chặt mắt vào màn hình để chỉnh thiết kế, chỉnh các bản dịch, nhiều thứ cứ dồn dập vào một lúc. Rồi mình vẫn gắng chạy xộc đến lớp tiếng Hàn, lớp yoga, vì ít nhất không làm được những điều riêng tư mình thích (điển hình là mình đã bỏ viết blog một thời gian kha khá rồi ấy nhỉ), thì cũng không thể bỏ qua hai lớp này.

Tuy nhiên, đây là lúc mình không được yếu đuối nhất T_T. Đặc biệt là khi mình nhận được tin thời khắc quan trọng nhất cho Comeback lại trùng thời điểm thi cuối cấp môn tiếng Hàn....Mình có thể chọn lựa buông bỏ điểm số và tập trung vào Comeback. Nhưng, mình không thể. Quyết định học tiếng Hàn không những vì bản thân muốn gầy dựng cơ đồ sau này nhờ khả năng ngoại ngữ, mà còn là vì muốn thấu hiểu thêm âm nhạc của Bangtan, cũng như là để trải thêm đường cho công trình đu trai bài bản nữa...Vậy nên, mình cần phải viết ra cái note này, lên kế hoạch thực sự cho tuần sau để không tiếp tục sa lầy thêm một giây, một phút nào nữa. Thiết nghĩ, mình đang rất cần cuốn sổ Planner hôm nọ mày mò ở cửa tiệm nho nhỏ mình phát hiện ra, có lẽ mình sẽ không chảy thây như lúc này...Ok, let's start.

1. Đúng 11h, dẹp tất cả mọi việc và đi ngủ. Sáng dậy sớm để tập yoga. Trễ nhất cũng phải 5:15 am.
2. Các tối 2-4-6 + 15-20ph của các ngày còn lại ôn một tí tiếng Hàn. Vì thế nên số 1 nhất định phải thực hiện cho được.
3. Email cho bên visa để hỏi thêm thông tin thủ tục, giấy tờ cần thiết! Việc này là gấp rút!! Không bao lâu nữa, mình phải cuốn gói bắt đầu hành trình concert đầu tiên mất rồi.
4. Tuyệt đối, không mất tập trung trên công ty nữa! Phải thực hiện xong mọi việc được giao, hễ có kẻ hở thời gian, là phải quay sang cho nhóc tì kia, và đọc một ít Demian.
5. Mỗi ngày phải stream Singularity, Fake Love, Epiphany ít nhất 5 lần cho mỗi MV. Mình biết nhiều người cố nhiều hơn mình thế, nhưng tính chất và lượng công việc hiện nay không thể cho mình kham nổi. Dẫu sao, mình cũng sẽ cố hết mình.
6. Thực hiện xong một vài viết trước kì comeback và tour.
7. Hãy ráng đọc thêm sách. Ngay lúc này, sau khi viết xong note này, mình sẽ đọc vài trang sách và ôn tiếng Hàn.
8. Viết thư cho Taehyung. Mình đã viết rồi...nhưng chưa có cảm giác hoàn thiện. Cái khó nhất của việc viết thư là cái này đây. Đã viết hết mọi thứ, nhưng đọc lại thì thấy vẫn chưa được, và lại xóa, lại bắt đầu từ đầu......
9. Mua các thứ cần

Hãy vì Taehyung, tuần này ít nhất phải chạy gấp rút hơn nữa. Vì Taehyung mình có thể mạnh mẽ hơn. Mình làm được mà!


You're The Cause Of My Euphoria


"Tại sao các cậu lại thích bọn mình nhỉ?""Chúng mình có gì mà mọi người thích và ủng hộ nhiều đến thế? Sao phải làm tới mức này"



∞∞∞...∞∞∞ 


Nghe những thắc mắc ngô nghê, khiêm nhường, có phần ái ngại vì không biết bản thân đã làm gì mà lại có được sự ủng hộ, ái mộ tuyệt vời từ triệu người, một phần phản ứng tự nhiên khi không thể tin được vì mình mà người khác chịu bao gian khổ, bất chấp thời tiết, hay vượt ngàn dặm xa xôi, hi sinh nhiều đến thế của Yoongi oppa và Kook, mình chỉ muốn mỉm cười và yêu họ nhiều hơn.

Thích vì họ không biết sự tồn tại của bản thân họ đã là một tuyệt vời như thế nào. Họ không biết rốt cuộc mình hay tới mức độ nào mà phải khiến người khác tin tưởng, cuồng nhiệt vì mình như thế.

Thích vì họ không nhận ra mỗi một cố gắng của họ có thể là cảm hứng cho hàng triệu người khác. Họ cố gắng như một lẽ tự nhiên cho đam mê của bản thân, nhưng rồi nhận được nhiều yêu thương làm họ lúng túng, cảm thấy đó là điều gì quá lớn lao, quá to tát và không dám tin vào thực tế ấy.

Thích họ cái chính là vì âm nhạc tràn đầy cảm hứng cho tuổi trẻ. Thích họ là như cách fan ngưỡng mộ idol.

Thích vì nhân cách, cách cư xử, như chuyện thích ai đó giữa con người và con người với nhau. Và đây là kiểu thích không có lý do. Chỉ là mình thích người đó vì cách sống của họ, vì họ là người như thế, là chính họ.


"Ủa mấy thằng này có gì mà mày thích dữ vậy???", người khác hỏi. Là như vầy. Mỗi khi mình stress, mình đau, mình buồn, mình khóc, cậu ấy, hay tất cả họ đều không ở cạnh bên trực tiếp an ủi, để mình chia sẻ, thế mà mỗi lần gặp chuyện như vậy thì họ cứ tự nhiên xuất hiện trong tâm trí mình thôi. Nghĩ đến họ, mình lại thấy mọi chuyện vừa diễn ra cũng không có gì là to tát cả, mình vốn dĩ có thể vượt qua, chỉ là mình có cho phép cảm xúc tiêu cực kia tan biến hay tiếp tục để nó đẩy chính bản thân chơi vơi giữa vực thẳm không thôi. Lắm lúc ngồi nghĩ bâng quơ, thật ra, bản thân mình có thể đeo đuổi đoạn tình cảm không một cái kết viên mãn như phim thế này đến bao giờ? Mình kiên trì mãi có được không? Nhiều năm về sau nữa...có thể lo lắng tới mất ăn mất ngủ khi nghe những tin đại loại như họ có chuyện đau buồn, họ gặp chấn thương, hay chỉ là tức tối, nghẹn ngào khi họ bị người khác xem thường, cư xử thô lỗ?

Nếu tiếp tục, mình chắc đánh mất một vài người, có thể được xem là có khả năng cùng mình bước tiếp đoạn đường còn lại. Hoặc là, cứ chấp nhận một mình như lúc này. Trừ khi kiếp trước có người nào mắc nợ, đại loại như khiến mình mất nhà cửa, của cải, sống cuộc đời cơ cực để lo cho người đó tới lúc mồ yên mả đẹp, thì kiếp này buộc phải trả mà chấp nhận mình, và phần tình cảm khó thể xóa nhòa kia. Chỉ là nhiều khi rảnh rỗi, thêm nữa là cũng nhận ra ý tứ một vài người, đâm ra suy tư không đâu. Cũng may, mình thì không cố để nghĩ nhiều thế cho tương lai, mình theo lối vui hết mình cho hiện tại là chính. Thế rồi, mấy cái vớ vẩn kia cũng tiêu tan sạch, bởi với mình hiện giờ, chấp nhận đi qua vài ba cái hạnh phúc tạm bợ, không rõ ràng để đến với hạnh phúc tột cùng và tuyệt vời kia vẫn là một cách đầu hàng đúng đắn. Mình chấp nhận hướng sống mạo hiểm này vì nếu càng thay đổi bản thân, kiểm soát cảm xúc và động lực của mình nhờ Bangtan, chỉ vì một người không rõ mang cho mình bao nhiêu ý nghĩa cuộc sống, mà nói cho đúng hơn, là vì cố gắng tạo cho bản thân cảm giác an toàn hơn, mình chắc chắn sẽ càng thấy bấp bênh, càng lao vào sợ hãi và yếu đuối. Nghĩ đi, nghĩ lại, mình có thể cho phép mình tiếp tục bươn chải, rồi nhận ra giá trị bản thân nhờ Bangtan như lúc này, còn hơn để mình lạc lõng, hoang mang vì lỡ quen dựa dẫm vào lựa chọn sai lầm (nếu). Kết lại, mải miết với thứ tình yêu kì lạ cùng Bangtan vẫn là thứ hạnh phúc khó thay thế, khó có hạnh phúc nào khác sánh được nhất. Mình gọi dó là niềm hạnh phúc bên nhau trong tâm tưởng, vì hai bên không trực tiếp quan tâm nhau như lẽ thường.

Niềm hạnh phúc khi luôn bên nhau trong tâm tưởng không phải ai cũng có thể cảm nhận được và chấp nhận được. Vì vậy mà mới có chuyện 10 cặp yêu xa thì hết 8 cặp đứt gánh giữa đường. Nhưng nếu làm được, bạn sẽ cảm thấy nó là niềm hạnh phúc kì diệu, đẹp đẽ và vô giá. Hạnh phúc đó, kiểu như là khi mình phụ thuộc vào người kia, nhưng vẫn hoàn toàn độc lập. Là khi bạn yếu đuối, bạn vấp ngã, bạn bại trận nhưng vẫn có thể tự thân đối mặt, tự thân đứng dậy không cần chờ ai đỡ hay thương hại. Là khi bạn học được cách chăm sóc tốt bản thân, làm những điều có lợi cho bản thân, và mạnh mẽ hơn vì người mình thương mà cố gắng thêm chút nữa, không mè nheo, không lạc vào bế tắc. Là khi bạn luôn nhìn đời với góc nhìn lạc quan và bạn chẳng bao giờ thấy cô đơn, chán nản khi một ngày không nhận được tin nhắn hỏi thăm từ ai đó, vì chỉ cần nhìn hình người thương cười là thấy cả thế giới tràn đầy nhựa sống. Hay là bạn đi đâu, bạn làm gì, chợt bắt gặp một cảnh tượng nào đó gợi nhớ về người thương, thì bạn đã cảm thấy hôm nay thế là tươi đẹp rồi. Hạnh phúc nhất có lẽ là khi bạn quyết tâm đạt được điều mình mong chờ bằng tất cả nỗ lực, năng lực bản thân, rồi nghĩ về người đó như một dộng lực cổ vũ tinh thần và bạn chạm được đến cái điều ấy trong sự bàng hoàng của chính mình. Nhiều người có tư tưởng, định kiến với những đứa đeo đuổi tình yêu này trong hạnh phúc như thế là những kẻ không bao giờ lớn. Thế rồi, thực tế lại chứng minh, mình dần trưởng thành, mình cứng rắn, mình dần lớn lên, nên người, mình tự do và viên mãn trong cảm xúc chiến thắng khi khám phá ra khả năng, tích dược vài vốn sống hữu ích tới tận già. Sự hả hê đôi khi cũng là cách để tâm trạng thấy khoan khoái và hạnh phúc hơn. Bangtan không chăm sóc mình trực tiếp, nhưng họ dạy mình cách tự yêu lấy bản thân, cách chăm sóc bản thân. Điều đó có ý nghĩa sâu sắc, tuyệt vời hơn.

Họ cũng thế. Tuy họ không nghĩ về mình như một cá nhân mà là như một tập thể họ yêu thương không ngừng, phấn đấu nỗ lực từng ngày vì điều họ yêu thương như thế. Dù phải gắng chịu sức lực cơ thể ở mức báo động, họ vẫn có thể mỉm cười vui vẻ như không có gì xảy ra, vét cạn sức cuối cùng để khiến người thương họ thét lên trong niềm vinh dự, hạnh phúc tột cùng. Họ có thể không ngủ, miệt mài làm việc chỉ vì những người họ thương đang chờ. Lúc nào cũng thế, họ muốn người họ thương phải cảm thấy tự hào khi chọn yêu thương họ. Hay như, yêu thương fan đôi khi chỉ là vài dòng chia sẻ hôm nay của họ như thế nào, họ đã làm gì.


Họ có thể vui chơi, tận hưởng khoảng thời gian của mình là được. Nhưng Hope cứ phải làm những cử chỉ mang tính chất "lãng mạn" gây nhung nhớ như thế này...


Nếu một ngày không vui, nhận được một thông báo từ Jimin như thế, nó có ma lực thần kì giúp trải qua một ngày khó khăn vô cùng ngoạn mục 


Đi chụp hình vẫn không quên làm vài phi vụ thể hiện tình cảm với Army như bạn người thương này. Cứ khi nào buồn tẻ, lôi ra xem thì phấn chấn lại ngay. Tình cảm giữa idol và fan lãng mạn theo cách riêng của nó, và chẳng kém cạnh bất kì tình cảm nào như mấy cặp đôi bình thường ngoài kia. Và rõ ràng là Bangtan còn tô thêm nhiều sắc hương lãng mạn hơn thế nữa.



Hay là những chia sẻ gần gũi, như một bài nhạc hay ho, cuộc trạm chán với sóc nhỏ khi dạo bộ trong công viên, vân vân và mây mây của RM 

Còn là những khi Su oppa thể hiện bản tính swag và đàn ông của mình khi bày trò phá bỉnh fandom vì những lùm xùm, uất ức mà bỗng dưng từ đâu rơi xuống. Hay là cậu em Út mày mò quay, đạo diễn rồi làm nên những thước phim sống động, đẹp nín thở chia sẻ về kì nghỉ, về những nơi họ đi, điều họ hay làm khi du lịch cùng nhau cho fan xem. Ti tỉ những điều to lớn mà phận làm fan thôi nhận được khá nhiều từ họ, không thể liệt kê hết. 

Bên nhau, không nhất thiết phải ở cạnh nhau, đơn giản chỉ là nghĩ về nhau và cố gắng vì nhau như thế thì đôi khi hạnh phúc hơn nhiều, nhiều bao nhiêu thì không thể đo đạc, chỉ là thấy nó nhiều hơn với người khác.

Bên nhau đôi khi đơn giản là ở cùng một thời điểm, cùng hướng về phía bầu trời như thế mà đã thấy hạnh phúc mơn man cả tuần.



Cái họ có, nói tóm lại, chính là âm nhạc và chất kích hoạt Euphoria của mình, hạnh phúc của mình.




Saturday, July 28, 2018

Hôm Nay Tôi Bực

Đã qua mùa dâu tận mấy ngày rồi nhưng dường như cơ thể vẫn còn dư chấn chưa dứt hết! Bằng chứng là:

1. Rất mệt! Rất buồn ngủ! Mình đã bỏ lỡ tận ba chuyện quan trọng: bùng một buổi học nói tiếng Hàn trong tuần này, cúp một buổi tập yoga sáng nay với giáo viên mình thích nhất. Kinh thiên hơn là mình đã bỏ qua thời khắc ấn tượng nhất, cả thế kỷ chỉ có một lần. Đó là nguyệt thực dài nhất trong năm, trăng tròn và tỏa sáng một màu đỏ thẫm cùng trận mưa sao băng. Vốn dĩ đã mở mắt được rồi, nhưng không thể cưỡng nổi cơn buồn ngủ và cứ thế thiếp đi không biết trời sao gì nữa. Nếu như mình cố gắng thêm, chỉ một chút nữa thôi, mình đã có thể chạm vào cảnh sắc kỳ bí như mơ đó. Nếu như mình kịp thời nắm lấy cơ hội đó, mình đã có thể có gì đó để chia sẻ cho trai xem rồi. Namjoon đã thức tận gần sáng chỉ để bắt kịp khoảnh khắc và chụp cho Army xem nữa mà....Nếu như mình chịu khó một chút, chỉ một chút thôi, mình đã có thể nói ra nguyện ước với sao băng. Nếu như bớt ngủ, mọi chuyện có thể đã khác...Mình sẽ không cảm thấy hối hận như lúc này.

2. Cảm xúc phức tạp! Tâm trạng hỗn độn. Mình cảm thấy khó chịu, dễ xúc động, mà cũng dễ nổi sung. Hôm nay mình đã không kìm được khi xem những trích đoạn đọc thơ của họ. Mình lại nghe 4 giờ, 4 giờ lại tiếp tục khiến mình rớt nước mắt không ngừng. Mình đã ngồi thừ ra, rồi quay sang cắt, lưu, dịch lại những trích đoạn đó và thậm chí là tính khoe cho tất cả mọi người về những chàng trai của mình, rồi mình tự hào như thế nào khi có họ xuất hiện trong đời.


Mình cho phép bản thân buồn hết hôm nay thôi

Nhưng rồi, chỉ vì một câu trêu đùa của người khác trong khoảnh khắc ấy, mình lại thấy bản thân thêm tồi tệ và tự ti. Rõ ràng mình biết đó chỉ là một câu bỡn cợt, mình rõ bản thân không phải vì người đó mà buồn. Mình có thể đáp trả gắt gao lại với người ấy, thay vì vậy mình nghĩ viết ra ở đây, như thế này có lẽ là lựa chọn đúng đắn. Câu nói vô tình kia chẳng qua gợi thêm về những chuyện mình đã bỏ lỡ, về chuyện mình đang kẹt lối sáng tạo, về thành quả không mấy năng suất trong công việc của mình dạo này và đôi ba điều linh tinh như chưa được lên hạng fan cafe này kia kia nọ...Tất cả những thứ nhỏ nhỏ đó dồn lại làm mình thấy ngộp thở, khó chịu và vô dụng. Những cố gắng không mang lại kết quả nào. Mình đâm ra trở thành một đứa có vẻ rảnh rỗi, ăn không ngồi rồi, dư thời gian và chỉ biết đến trai trong mắt người khác.


Rồi tất cả lại đâu vào đấy. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.