Thursday, May 30, 2019

Đúng...Sai

"Làm như thế nào mới đúng?"...

Trên đời, thật ra chẳng có chuẩn mực sống nào là đúng cả. Nhiều người tán thành, nhiều người nói thì lẽ đó trở thành chân lý thôi.

Trước giờ, tuy rằng mình đã đi được những nơi mình muốn, đã làm những điều mình thích, nhưng mình vẫn luôn cư xử và sống theo thứ gọi lại chuẩn-mực-xã-hội. Từ hồi còn là học sinh, phải chăm chú nghe giảng trên lớp, nói chuyện kính cẩn với thầy cô, mình đã tin như thế mới là học sinh ngoan. Cho đến một ngày năm lớp 12, mình nhận ra bông đùa có chừng mực với giáo viên có thể khiến mối quan hệ cô trò gần gũi nhau hơn. Hay là những khi trốn mấy tiết học nhàm chán, lại không nằm trong danh sách môn thi đại học nó vui biết chừng nào.

Đến ngày đi làm cũng thế. Cố gắng hết mình để có một kết quả tốt nhất cũng không hẳn sẽ biến mình thành nhân viên có năng lực. Ví dụ như, viết một bài quảng cáo cứ viết cho vừa ý "khách hàng" là nghiễm nhiên trở thành một copywriter chuyên nghiệp. Hay như việc nở nụ cười thảo mai thân thiện và răm rắp làm theo một cái plan, dù biết là nó sẽ tiếp tục đi vào những lối mòn, ngày qua ngày nhàn hạ làm chuyện riêng như viết blog thế này, rồi nhận lương theo tháng có khi lại được "ưa" hơn. Hay là, mình nhận ra việc liên tục tức giận vì thái độ làm việc vô trách nhiệm của ai đó cũng chẳng ai quan tâm cả. Bởi, họ vốn là những người như vậy rồi, chỉ có mình mình tự gào thét và thất vọng thôi...chẳng qua họ không giống với những chuẩn-mực-xã-hội mà mình hằng tin. Hoặc là, phải hiểu nghĩa bóng gió xa xôi, nói chuyện bậy bậy một chút thì trong mắt người khác mình mới thật "bình thường". À, ở đây thì mình cũng không muốn làm mất bản chất "dị dị" của mình đâu, chỉ là tiện thể đưa ra tình huống. Mình không có hứng thú với xã hội, càng không có gì làm thú vị với những người cần đầu óc mình đen như ý họ muốn.

Đôi khi, cố chấp sống cho đúng với chuẩn-mực-xã-hội càng khiến mình khó thở và muốn xa rời nó hơn. Cơ mà đây chưa phải là lúc. Thật ra thì, mình vẫn chưa muốn kết thúc cuộc đời bằng việc bình lặng và làm theo những gì được bảo. Nhưng mình cũng nên từ bỏ dần cái suy nghĩ phải bám mười mươi vào những chuẩn mực xã hội như thế có khi lại nhẹ lòng. Trách nhiệm với bản thân và những điều quan trọng mà tới mức cho cả đời mình là đủ. Có quẳng hết việc đi chơi cũng chẳng cần phải đắn đo lo nghĩ làm gì. Người ta có làm sai, ờ thì cứ để họ sai, hậu quả không tới phiên mình dọn, miễn phần mình xoay được cho xong phần mình, lợi nhuận mình vẫn nhận là được, không cần phải nhắc họ và bực mình chỉ vì họ để ngoài tai. Kiểu thế. Dù sao, cũng chẳng có một cái xã hội nào là ngăn nắp. 

Thật may, vì mình có mục tiêu riêng cho cá nhân mình, của riêng mình. Thật lòng mà nói, nếu không có mục tiêu ấy, tới giờ mình cũng chưa biết là thế nào cho yên cái thân, cái tính hay bốc hỏa này. Có cho mình một mục tiêu, mình chưa bao giờ thấy mình "đúng hơn bao giờ hết" như vậy. Nếu có cho riêng mình một mục tiêu, bạn có thể đối mặt với tất cả. Kể cả việc yêu lại từ đầu những thứ bạn tưởng chừng đã chán ghét tới tận họng.


"Hãy dựa vào tôi mà nghỉ ngơi một chút mỗi khi em cần" - Min Yoongi
Thật ra, em cũng chẳng mệt mỏi, chẳng buồn bã gì cho cam. Một phần có lẽ vì em sẽ gặp anh sớm thôi, nên em cũng không còn quá quan tâm những chuyện xung quanh, hay chuyện dạo này nữa. Chỉ là em nghĩ, dựa vào anh và Song Request sẽ cho em thêm dũng khí để từ bỏ một phần từng thuộc về em.



Sunday, May 12, 2019

Tìm Cậu Trong Quá Khứ


Dạo này, khi có chút thời gian, thay vì lên fan cafe để lảm nhảm linh tinh vài câu, tự dưng mình lại có thú tiêu khiển khác là lục tìm những dòng tweet cũ - đoạn mà mình vẫn chưa đến bên cậu trên con đường này.

Mình muốn biết tất cả những điều đó, những chuyện cậu và Bangtan đã trải qua trong khoảng thời gian mình chưa xuất hiện. Các cậu đã sống như thế nào, đã làm gì trong ngày hôm nay vào những năm 2014, 2015 rồi 2016. Mình tò mò về những suy nghĩ, bộc bạch tự nhiên của một Bangtan khi còn là những cậu trai ở ngưỡng 18-20, tràn trề sức trẻ, và thích chia sẻ những khoảnh khắc đời thường này nọ, cũng như mình, như bao người khác ở độ tuổi đó, một Bangtan khi hãy còn "non nớt" trước khi đứng ở đỉnh cao thành công,  ...và không có quá nhiều sự dè chừng trước những thứ mà mạng xã hội có thể mang đến.

Rồi mình phát hiện, dù ở thời điểm nào đi chăng nữa, mình vẫn mỉm cười vô thức và thích thú với những dòng tweet, từng con ảnh và đoạn video của Bangtan. Quan trọng là có những thứ thuộc về Bangtan chưa bao giờ thay đổi cả, nhất là sự nhiệt thành trong tình cảm đối với Army. Tất nhiên, có một số thứ mình sẽ không giờ được thấy ở một Taehyung, hay một Bangtan trưởng thành nữa rồi, nhưng đó là sự thật hiển nhiên thôi. Tuy nhiên, mình vẫn mong mỏi cơ hội vào một ngày đẹp trời nào đó, anh Yoongi sẽ thả một chiếc ảnh phong cảnh lên tweet lần nữa...

Quay ngược thời gian, tự mình khám phá thêm nhiều thứ, tự tạo một vùng ký ức riêng, rồi hiểu hơn về Taehyung, về Bangtan như thế cũng khá hay ho. Nó chẳng thể khiến mình bớt đi cảm giác áy náy đau đáu trong lòng vì không thể cùng nhau vượt qua những khó khăn ngày trước, tiếc nuối năm tháng đã phí hoài đứng ngoài câu chuyện của chúng ta, điều này cũng không còn quá quan trọng. Chí ít, mình sẽ có cách nhìn, cách hiểu riêng của bản thân về những chuyện trước đây, trong vai là một kẻ ngoài cuộc. Thứ mình quan tâm, chính là chuyện mình không thể ngừng yêu thương những chàng trai này.


Hoa Dạng Niên Hoa - nỗi hối tiếc muôn đời và mãi mãi của mình




Dù là Taehyung của hôm qua, hay Taehyung của hôm nay, mình đều thích. Là do Taehyung của hiện tại khiến mình thích Taehyung của quá khứ. Hay đây vốn dĩ là người mà nếu mình tìm thấy ở bất kỳ thời điểm nào nhất định vẫn sẽ đổ như thế?
Vế thứ hai có vẻ đúng hơn nhỉ, vì rõ là mình đã đổ Taehyung, chọn Taehyung là người mình sẽ dành hết yêu thương khi còn không biết người đó là Taehyung...Sở thích đeo kính, mặc hoodie là sẽ auto trùm cái nón đằng sau lên, cái quần ống rộng, cả nụ cười hình hộp đó bao năm vẫn thế.