Monday, September 13, 2021

Nỗi Sợ Vô Hình

 Dạo gần đây cảm giác sợ hãi ấy lại xuất hiện...

Cách đây 4 năm, khi mình còn là mầm non mới vào nghề và nhận cùng lúc 5,6 projects. Lúc đó, dù còn khá mới mẻ trên con đường này và chỉ vừa về lại Việt Nam vài tháng, nhưng mình nhớ bản thân từng ra sức cố gắng học hỏi, tự tìm tòi tài liệu cho bản thân, cập nhật lại xu hướng ở Việt Nam, học từ những anh chị và mấy bạn đồng nghiệp. Mình nhớ là mình đã thay đổi cách nhìn của chị sếp và mọi người đối với mình rất nhiều. Những lời khen ở thời điểm đó đối với mình đều vô cùng quý giá.

Thời điểm mình nhận khá nhiều projects đó cũng là lúc mình trong quá trình viết luận để tốt nghiệp từ xa. Áp lực lắm...Ấy vậy mà chẳng hiểu sao mọi projects mình nắm đều xảy ra vấn đề, và những vấn đề đó đều chẳng phải đến từ mình hay năng lực của mình. Khách hàng không còn khả năng thuê ngoài, khách hàng muốn tự phát triển team in-house, khách hàng tạm thời không chạy vì một số lý do nội bộ, etc. Ngặt nỗi toàn bộ những chuyện đó đều xảy ra cùng lúc và ở tất cả những projects mình chịu trách nhiệm chính. Ai cũng thắc mắc, anh team lead của mình dù thân cận nhưng cũng phải công nhận vì sao tất cả những chuyện đó đều xảy ra cùng lúc ở projects của mình. Buồn nhất, nhưng không ngạc nhiên lắm, chính là chị sếp mình đã hỏi mọi người rằng làm sao lại có chuyện như thế, "What's wrong with Anh?". Mình hiểu sự hoang mang của chị, business vốn nhỏ, giờ 1/3 hợp đồng khách hàng phải dừng lại thì phải làm sao?

Mình không thể giải thích, vì đâu phải do mình kém mà thành vậy. Mình cũng buồn, mình cũng hoảng sợ khi mọi việc lại xảy ra, thậm chí nghi ngờ cả bản thân khi thấy biểu tình của mọi người. Mình không thể làm gì hơn ngoài xác định chuyển mọi sự tập trung lúc đó cho bài luận để còn tốt nghiệp. Đó bến đỗ tuyệt vời đầu tiên của mình nhưng không phải là nơi mình có thể gắn bó lâu dài, mặc kệ kết quả vậy, hoàn thành thesis trước thôi. Dù nghĩ như vậy, làm được như vậy, trong tâm trí, trong lòng mình vẫn luôn canh cánh câu hỏi "Vì sao mọi sự sắp đặt tréo ngoe đó đều dành cho mình. Rốt cuộc mình đã làm sai điều gì nhỉ?"

Từ bé đến lớn, mình không thể khẳng định bản thân là một đứa đen đủi và xui xẻo. Nhưng chắc chắn một điều, mình luôn gặp phải những chuyện chẳng suôn sẻ, không giống ai, những chuyện buộc bản thân phải trải qua những kích động, hay thậm chỉ hoảng sợ tột độ. Ngay cả ba mình, hay bạn bè xung quanh đôi khi nghe xong chỉ có thể nói "Mày luôn gặp những chuyện như thế và tụi tao nghe không có gì lạ cả". Đúng là những trải nghiệm rắc rối như thế giúp mình có nhiều kinh nghiệm hơn, linh động hơn và luôn trang bị cho mình một tinh thần sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra. Và vì liên tục có những rắc rối đeo đuổi không thôi, mình còn hình thành cả thói quen phải thật hoàn hảo, chuẩn bị thật tốt mọi tình huống, tránh sai sót nhiều nhất có thể 

Vì là công việc nghiêm túc đầu tiên trong sự nghiệp của mình, nên mình đã sợ nó mang đến một cái "vía" không tốt cho những công việc tiếp theo. Thế nên, mình từ từ cảm nhận được đâu đó một nỗi sợ vô hình và không đâu hình thành từ đó. Sau đó, mình chuyển sang phía client để làm với hi vọng những chuyện tương tự, cụ thể mà mất client có thể sẽ không xảy ra nữa. Nhưng không. Hễ mỗi lần nghe thấy số sale rớt, không bán được hàng, hay phải cắt hợp đồng với nhà phân phối nào đó, hoặc phải đóng cửa một cửa hàng nào đó, dù rõ là phụ thuộc vào khả năng người khác, lại càng chẳng có liên quan tới trách nhiệm của mình khi làm ở đó, mình vẫn tự hỏi có phải tại mình không? Nực cười là thế.

Cho tới hôm nay, mình lại đối mặt với nó lần nữa. Là chiến dịch đầu mình chịu trách nhiệm chính từ lên kế hoạch đến thực hiện. Nó cũng vẫn xảy ra vô số vấn đề. Plan được lên hẳn trước 2 tháng, trải qua hàng chục lần thay đổi, delay và vẫn chưa chính thức on air được. Nào là trễ material, nào là thay đổi chiến lược trong nội bộ khách hàng, nào là vấn đề giao tiếp giữa mình và người đảm nhiệm chính của chiến dịch phía brand, nào là sai lầm từ phía partner khiến bên mình mất slot và delay tiếp ngay phút chót, etc. Đến nỗi, chị phụ trách cùng vô tình đùa rằng: "Không biết bên đấy có cúng trước khi làm không mà đợt này nhiều vấn đề thế." Chỉ là chị vô tình đùa nhẹ nhàng nhưng khoảnh khắc nghe thấy câu đấy mình bỗng đứng hình, nỗi sợ ấy lại trào dâng. Chị vốn chẳng biết những vấn đề của mình đâu, mà trùng hợp thật. Rõ ràng, mình không nghi ngờ gì năng lực của mình, rõ ràng mọi thứ không phải do mình mình gây ra, vậy mà mình trong đầu mình vẫn lăn tăn câu hỏi: "Là do mình chăng? Mình lại làm sai điều gì nữa rồi?" Mình luôn sợ như thế đấy 😞



                                                Một bài hát ý nghĩa với mình: Zero O'clock

"Có những ngày như thế

Buồn đau chẳng vì cớ gì cụ thể

Cơ thể rã rời và nặng trĩu

Những ngày nhìn quanh ai ai cũng

Bận rộn đấu tranh để sinh tồn

Riêng mình chẳng thể nhấc nổi đôi chân

Cảm giác mọi thứ đều trì trệ

Cả thế gian mới đáng ghét làm sao 

Gờ giảm tốc thình lình xóc mạnh khắp nơi

Tim thì đau, ngôn từ cũng đã cạn kiệt

Rốt cuộc là vì cớ gì?

Mình đã gắng sức chạy hết mức thế kia

Vì cớ gì đối với mình như thế 

Về đến nhà, đặt mình xuống giường 

Miên man đắm chìm trong suy nghĩ rằng

"Mình đã làm sai điều gì chăng?" 

Màn đêm hỗn loạn và quay cuồng

Bất giác nhìn lên kim đồng hồ quay

Đã thấy điểm 12 giờ"

Lần đầu nghe track 13, mình lờ mờ cảm nhận một mối liên kết mãnh liệt, cho đến khi hiểu rõ những câu từ trong lời bài hát, thì BÙM, đã tỏ tường lý do. Giọng hát da diết của vocal line, lời bài hát như những thủ thỉ tâm sự chân thành của người từng trải qua những cảm giác này từ anh leader, dường như khớp hoàn hảo, dường như là "người" duy nhất có thể thấu hiểu, đồng cảm với mình. Vì thế, đoạn pre và chorus như lời an ủi nhẹ nhàng mà chạm tim đến vậy.

Thay Đổi Bản Thân - p.1

 Như sếp mình nói với mình "Đây là một khoảng thời gian lạ lùng". Lạ lùng và đằng đẵng và khó thấy được điểm kết thúc. Dù rất nhớ những buổi cà phê một mình, những buổi tụ tập hay du lịch đó đây với bạn bè, mình cũng không hoàn toàn cảm thấy khó chịu hay quá ngột ngạt vì mình có nhiều thời gian dành cho bản thân, làm được nhiều điều mà trước đây còn dang dở.

Hôm nay đã qua một ngày sinh nhật em. Cũng nhờ có khoảng thời gian lạ kì này, mình mới có thể tiếp tục viết cho một bức thư dài gửi em, cũng như một mẫu note ngắn trong tiếng Hàn ^^. Năm nay, em dành ngày đặc biệt bên tụi mình nhiều hơn hẳn. Vừa 31 đã nhận tin từ em, em bảo mọi người hãy gửi những lời mọi người muốn nói với em dưới bài đăng em tạo. Trước thời điểm 00:00, em lên trò chuyện, sáng tác nhạc với những lời gửi gắm từ fans, tổ chức "free concert", hát chúc mừng sinh nhật cùng bọn mình tận 2 tiếng rưỡi đồng hồ. Buổi live kéo dài đến khi em đã thấm mệt, ngáp ngắn ngáp dài, dùng ngón tay bấu cổ rõ đau để ngăn cơn buồn ngủ (mình nghĩ vậy), trông thật đáng yêu, làm mình chỉ muốn bay vào màn hình, cắp em ra bỏ vào túi dỗ em ngủ. Rồi em còn thực hiện hashtag về cooking để mọi người trổ tài nấu nướng, khéo tay. Em cũng tham gia cùng bát mì tự nấu, đầy đủ hành, trứng, phô mai, những món topping mà em thích vô cùng. 


Bát mì của em. Mọi người "mắng yêu" em sao sinh nhật mà lại chỉ ăn mì gói thế này thôi nhưng ai cũng thầm hiểu đây là món khoái khẩu của em mà :-D


Nhưng nhờ hashtag em tạo để fans tham gia, và một số video ngày xưa về em mà mình có xem lại hôm qua, tự dưng mình có động lực để thay đổi một số điều ở bản thân. Trước hết, mình muốn tự nấu ăn, tự chuẩn bị bữa trưa cho bản thân.

Mình nhận ra mình có khả năng và mình thích bếp, thích nấu nướng và làm bánh nhờ vào khoảng thời gian đi học xa nhà. Nhưng từ khi về Việt Nam, sống chung nhà với ba mẹ, vì vài lý do mà mình chẳng còn siêng lăn xả vào bếp như xưa.

To-do list/motivation cho mục tiêu muốn ăn thì lăn vào bếp của mình:

✅ Nấu nướng đơn giản, theo kiểu eat clean là chính

✅ Mỗi ngày, nếu như không tập yoga sớm thì vẫn ráng dậy lúc 7h, hoặc tốt hơn là 6h30 để có thời gian chuẩn bị đồ ăn. Có thể tập từ giờ, trong khoảng thời gian giãn cách thế này.

✅ Cuối tuần bớt chút thời gian đi siêu thị và tìm hiểu menu mới, học lại cách sơ chế, cắt thái, bày biện đồ ăn cho đẹp

✅ Rủ bạn bè, hoặc là qua nội cùng tụ tập nấu nướng để tập tành cũng như giữ lửa cho việc tự nấu thế này

Tự nấu thật sự không khó, mình không phải dạng quá vụng. Mình còn hiểu rõ bản thân sẽ là một người chăm chút trong từng món mình nấu (vì mình làm gì cũng sẽ tập trung và tâm huyết tới cùng cả). Chỉ là từ khi về nha, sống cùng ba mẹ, cơm canh ba mẹ luôn nấu sẵn cho cả nhà rồi. Thêm cái quan điểm "gái đảm thì mới được lấy chồng" làm mình khá khó chịu và kiềm chế tự do thể hiện sự yêu thích và khả năng nấu nướng hay làm bánh như một cách chống đối. Giả sử có chồng đi chăng nữa, nấu ăn không phải là nghĩa vụ của riêng mình và cũng không phải là thước đo để đánh giá mình đủ tiêu chuẩn lấy chồng không ấy. Mình không anti chuyện hôn nhân hay lập gia đình, nhưng mình anti cái quan điểm mà mọi người cho là hiển nhiên, là đúng đó. 

Với mình, biết nấu nướng là kĩ năng để sinh tồn linh hoạt hơn, để hoàn thiện và chăm sóc tốt bản thân hơn. Nhiều khi nấu nướng, nhất là khi làm bánh, còn là một dạng "meditation" nữa. Vậy nên, mình quyết tâm phải thay đổi, không ngại hay lười xuống bếp nữa, chí ít cũng phải tự chuẩn bị một bữa trong ngày.

Nhưng mà để có thể thay đổi bản thân, thực hiện những điều trên và những mục tiêu khác đồng nghĩa với việc mình cần bớt thời gian cho những chàng trai của mình lại. Tất nhiên, sinh nhật hay những thời khắc quan trọng mình vẫn sẽ gửi lời nhắn nhủ trên Weverse thật nhiều. Bên cạnh đó, mình vẫn muốn có những bài post thể hiện được phiên bản hoàn thiện ngày qua ngày của bản thân hơn, kiểu "I wanna be a better version of myself for me, anh because I love and respect you too" như mình từng nói.  

Ngày chị hoàn thiện bản thân mình hơn như cách chị muốn, chị sẽ viết thư gửi lời cám ơn em nhé,
trân quý của chị

Cám ơn em Jungkook. Dường như em vừa khai sáng điều gì đó ở nơi chị. Khoảng thời gian này chị đã dành thời gian nhìn nhận lại bản thân rất nhiều. Nhờ ngày sinh nhật của em, chị tìm được cho mình lý do, động lực để cố gắng  cân bằng cảm xúc của mình. Chị đã có một khoảng thời gian khó khăn vật lộn với những kích động bên trong và cả những áp lực từ bên ngoài nữa. Giờ đây chị có thêm một mục tiêu rõ ràng và cả những mục tiêu khác mà chị vẫn đang theo đuổi, chị sẽ bình tâm lại, làm việc với bản thân nhiều hơn và thực hiện những mục tiêu đó từng bước một. Một ngày nào đó, chị mong mình sẽ có những bức hình thực đẹp của những món ăn mình tự tay chuẩn bị gửi đến em. Dù có thể em không thấy được, nhưng đó là kết quả tốt đẹp chị muốn thấy ở bản thân. Mãi yêu em 💓