"I love you more than yesterday, but less than tomorrow"...
I wish nothing but the best for you too
Sometimes it lasts in love but sometimes it hurts instead.
But in your case, both comes at the same times: lasting and hurting....
And apparently, I can't say that Never mind I'll find someone like you
'Cause you're the only one, the one forever more
"Một mảnh chuyện buồn, thật giống câu chuyện của chính tôi"
Bất kỳ ai bước chân vào fandom này đều biết đến bản tình ca giữa Yoongi và chị Army một mực đòi kiện anh vì làm chị ấy rung động.
Giờ này, chắc chị ấy chắc đã say giấc bên người chồng của mình. Còn Yoongi, có thể đã ngủ, hoặc vẫn còn ngồi trong studio, nhấp vài ngụm rượu, viết lời hoặc viết nhạc...
Và khi ấy, anh trở thành âm nhạc của Army
Chị từng có khoảng thời gian thật hạnh phúc bên Yoongi, bên Bangtan. Yoongi mãi có một nơi trong tim chị mà bất kỳ ai cũng không thể chiếm được, mình nghĩ vậy. Chị đã từng chạy đến trước Yoongi với bản lĩnh yêu thương không chút nghĩ ngợi và bằng tất cả những cuồng nhiệt thuần khiết thường thấy của những đứa con gái khi còn trẻ, chỉ biết nhìn mỗi người mình yêu. Sự cuồng nhiệt trong trẻo đó cũng đã thu hút được sự chú ý của Yoongi, rồi giờ thì đã trở thành câu chuyện truyền miệng cho bất kỳ Army nào, từ cũ tới mới. Cứ thế, cả chị, cả Yoongi, cả hai đã viết nên câu chuyện tình idol - fan đẹp đẽ nhất của họ.
Rồi thời điểm đó cũng đến. Chị đã đến tuổi ổn định, cần phải lập gia đình như bao người. Ở lần gặp tại fansign cuối cùng, chị xin phép được đeo sợi dây chuyền cho Yoongi, trao anh bức thư xin lỗi, cùng với lời dặn dò anh đừng ghé đến hôn lễ của chị. Nếu không, chị sẽ phải hối hận về quyết định này của mình mất.....
Cũng có người nói, mắt Yoongi dường như đã đỏ lên sau câu nói đó...Không ai dám chắc về điều ấy ngoại trừ những người có mặt trong buổi fansign hôm đó...Nhưng mắt mình cũng đã đỏ khi đọc đến lời này của chị rồi...
Có thể tới tận giờ phút này, chị vẫn hướng sự quan tâm của mình về phía Yoongi. Có thể, chị vẫn dõi theo Yoongi. Bởi, cả anh và Bangtan hiện đang ở giai đoạn thành công rực rỡ nhất. Thế còn với Yoongi thì sao nhỉ? Mình cũng không muốn áp đặt những suy đoán của mình về anh. Nhưng...theo Bangtan đến tận giờ này, lẽ nào mình không rõ Yoongi vẫn luôn ghi nhớ từng điều nhỏ nhặt của Army? Anh vẫn nhắc khéo trên sóng truyền hình, thông qua câu bông đùa với những thành viên khác để gợi nhớ về câu chuyện cô gái cá tính đòi kiện mình. Hình ảnh về cô gái um sùm đòi kiện anh ở các buổi fansign vẫn mãi là một hình ảnh đẹp anh lưu giữ. Và cũng có thể, anh vẫn còn nhớ về hình dáng của chị trong lần gặp gỡ cuối ấy không chừng...?
📷By Vante
***
Hồi đợt, trong lúc ăn trưa với cả team, mình ngồi kế chị sếp. Bình thường do khoảng cách tuổi tác nên chị và mình cũng không hay chia sẻ gì nhiều. Hoặc cũng từ phía mình mà ra cả, điểm mạnh của mình chính là có thể ngồi nói chuyện với người khác liên miên nếu mình muốn.... chỉ là mình chưa bao giờ để lộ những suy nghĩ thật hơn khác. Những suy nghĩ sẽ dẫn đến cách hành xử, hoặc thái độ của mình.
Chị kể, từng có người thương chị nhiều. Thương chị từ thời thanh xuân đến khi chị đã trạc tứ tuần vẫn còn day dứt. Người ta từng đợi chị, đợi thật lâu. Giờ tuy vẫn còn vấn vương, vẫn còn là bạn bè, vẫn hay nói chuyện..... nhưng người ta cũng đã có một gia đình êm ấm. Còn chị, vẫn một mình.
Chị nói với mình thế này: "Bởi vậy, thấy ai được thì tới luôn đi em. Chứ cứ chờ chờ là mất đó. Đâu phải ai cũng đợi được." Không biết, lúc chị nói ra lời này, chị có cảm thấy buồn, thấy tiếc nuối? Hoặc hối hận vì mình đã không đồng ý? Rồi vì không tìm được ai thương mình hơn người đó, thành ra chị quyết định ở vậy luôn nhỉ? Còn người kia thì nghĩ thế nào? Đi cùng chú dù không phải là người chú thương nhất, nhưng vẫn còn cái nghĩa...Mình cũng không dám hỏi chị những lời như thế, và tính mình cũng không muốn quá tò mò về chuyện hoặc suy nghĩ quá riêng tư của người khác, chỉ là ồ, ạ, gật gù lắng nghe vậy thôi.
****
Yoongi từng bảo: "Nếu bạn không có ước mơ, cũng chẳng sao cả. Chỉ cần bạn hạnh phúc...". Vậy hạnh phúc thật ra là gì nhỉ?
"Rồi khi nhìn lại, chợt nhận ra Thực chất mình không phải muốn trở thành người giỏi nhất Vốn dĩ là chỉ muốn an ủi cậu Cuốn đi những buồn đau và thương tổn nơi cậu mà thôi"
Con người kể từ lúc sinh ra đã định sẵn cùng một cái kết là chết đi. Nhưng từ hai câu chuyện ở trên, và một vài câu chuyện khác nữa, có lẽ, người bình thường vẫn thường chọn cho mình những ngã rẽ tựa tựa nhau ở giữa đoạn bắt đầu và kết thúc này...Mấy ai đủ kiên nhẫn thực sự để "chờ" một người gọi là Mr/Mrs Right? Mấy ai can đảm như chị sếp mình, bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu của thiên hạ để sống như ý mình, để không dây vào mối quan hệ buộc phải theo suốt mình tới già mà rủi ro hợp - chán là 50 - 50?
Có vẻ như mình lại cầu toàn với khái niệm "hạnh phúc" mà Yoongi nói...chỉ là có chút hơi chạnh lòng khi nghe về hai chuyện này thôi.
------
Dạo này, mình không rõ bản thân "ổn" hay không? Đầu mình vẫn đầy ắp ý tưởng, mục tiêu cần đạt. Nhưng dường như mình vẫn thấy tuyệt vọng và "tê liệt" đâu đó, không định hình được...Hình như mình bị nghiện những "áp lực" ảo tưởng ấy thì phải. Vì nếu không có chúng, đời mình cứ tiếp diễn tàng tàng, không điểm nhấn và chờ tới cái kết buồn chán kia? Mà thôi...2!3! mọi thứ rồi cũng ổn.