Monday, September 13, 2021

Nỗi Sợ Vô Hình

 Dạo gần đây cảm giác sợ hãi ấy lại xuất hiện...

Cách đây 4 năm, khi mình còn là mầm non mới vào nghề và nhận cùng lúc 5,6 projects. Lúc đó, dù còn khá mới mẻ trên con đường này và chỉ vừa về lại Việt Nam vài tháng, nhưng mình nhớ bản thân từng ra sức cố gắng học hỏi, tự tìm tòi tài liệu cho bản thân, cập nhật lại xu hướng ở Việt Nam, học từ những anh chị và mấy bạn đồng nghiệp. Mình nhớ là mình đã thay đổi cách nhìn của chị sếp và mọi người đối với mình rất nhiều. Những lời khen ở thời điểm đó đối với mình đều vô cùng quý giá.

Thời điểm mình nhận khá nhiều projects đó cũng là lúc mình trong quá trình viết luận để tốt nghiệp từ xa. Áp lực lắm...Ấy vậy mà chẳng hiểu sao mọi projects mình nắm đều xảy ra vấn đề, và những vấn đề đó đều chẳng phải đến từ mình hay năng lực của mình. Khách hàng không còn khả năng thuê ngoài, khách hàng muốn tự phát triển team in-house, khách hàng tạm thời không chạy vì một số lý do nội bộ, etc. Ngặt nỗi toàn bộ những chuyện đó đều xảy ra cùng lúc và ở tất cả những projects mình chịu trách nhiệm chính. Ai cũng thắc mắc, anh team lead của mình dù thân cận nhưng cũng phải công nhận vì sao tất cả những chuyện đó đều xảy ra cùng lúc ở projects của mình. Buồn nhất, nhưng không ngạc nhiên lắm, chính là chị sếp mình đã hỏi mọi người rằng làm sao lại có chuyện như thế, "What's wrong with Anh?". Mình hiểu sự hoang mang của chị, business vốn nhỏ, giờ 1/3 hợp đồng khách hàng phải dừng lại thì phải làm sao?

Mình không thể giải thích, vì đâu phải do mình kém mà thành vậy. Mình cũng buồn, mình cũng hoảng sợ khi mọi việc lại xảy ra, thậm chí nghi ngờ cả bản thân khi thấy biểu tình của mọi người. Mình không thể làm gì hơn ngoài xác định chuyển mọi sự tập trung lúc đó cho bài luận để còn tốt nghiệp. Đó bến đỗ tuyệt vời đầu tiên của mình nhưng không phải là nơi mình có thể gắn bó lâu dài, mặc kệ kết quả vậy, hoàn thành thesis trước thôi. Dù nghĩ như vậy, làm được như vậy, trong tâm trí, trong lòng mình vẫn luôn canh cánh câu hỏi "Vì sao mọi sự sắp đặt tréo ngoe đó đều dành cho mình. Rốt cuộc mình đã làm sai điều gì nhỉ?"

Từ bé đến lớn, mình không thể khẳng định bản thân là một đứa đen đủi và xui xẻo. Nhưng chắc chắn một điều, mình luôn gặp phải những chuyện chẳng suôn sẻ, không giống ai, những chuyện buộc bản thân phải trải qua những kích động, hay thậm chỉ hoảng sợ tột độ. Ngay cả ba mình, hay bạn bè xung quanh đôi khi nghe xong chỉ có thể nói "Mày luôn gặp những chuyện như thế và tụi tao nghe không có gì lạ cả". Đúng là những trải nghiệm rắc rối như thế giúp mình có nhiều kinh nghiệm hơn, linh động hơn và luôn trang bị cho mình một tinh thần sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra. Và vì liên tục có những rắc rối đeo đuổi không thôi, mình còn hình thành cả thói quen phải thật hoàn hảo, chuẩn bị thật tốt mọi tình huống, tránh sai sót nhiều nhất có thể 

Vì là công việc nghiêm túc đầu tiên trong sự nghiệp của mình, nên mình đã sợ nó mang đến một cái "vía" không tốt cho những công việc tiếp theo. Thế nên, mình từ từ cảm nhận được đâu đó một nỗi sợ vô hình và không đâu hình thành từ đó. Sau đó, mình chuyển sang phía client để làm với hi vọng những chuyện tương tự, cụ thể mà mất client có thể sẽ không xảy ra nữa. Nhưng không. Hễ mỗi lần nghe thấy số sale rớt, không bán được hàng, hay phải cắt hợp đồng với nhà phân phối nào đó, hoặc phải đóng cửa một cửa hàng nào đó, dù rõ là phụ thuộc vào khả năng người khác, lại càng chẳng có liên quan tới trách nhiệm của mình khi làm ở đó, mình vẫn tự hỏi có phải tại mình không? Nực cười là thế.

Cho tới hôm nay, mình lại đối mặt với nó lần nữa. Là chiến dịch đầu mình chịu trách nhiệm chính từ lên kế hoạch đến thực hiện. Nó cũng vẫn xảy ra vô số vấn đề. Plan được lên hẳn trước 2 tháng, trải qua hàng chục lần thay đổi, delay và vẫn chưa chính thức on air được. Nào là trễ material, nào là thay đổi chiến lược trong nội bộ khách hàng, nào là vấn đề giao tiếp giữa mình và người đảm nhiệm chính của chiến dịch phía brand, nào là sai lầm từ phía partner khiến bên mình mất slot và delay tiếp ngay phút chót, etc. Đến nỗi, chị phụ trách cùng vô tình đùa rằng: "Không biết bên đấy có cúng trước khi làm không mà đợt này nhiều vấn đề thế." Chỉ là chị vô tình đùa nhẹ nhàng nhưng khoảnh khắc nghe thấy câu đấy mình bỗng đứng hình, nỗi sợ ấy lại trào dâng. Chị vốn chẳng biết những vấn đề của mình đâu, mà trùng hợp thật. Rõ ràng, mình không nghi ngờ gì năng lực của mình, rõ ràng mọi thứ không phải do mình mình gây ra, vậy mà mình trong đầu mình vẫn lăn tăn câu hỏi: "Là do mình chăng? Mình lại làm sai điều gì nữa rồi?" Mình luôn sợ như thế đấy 😞



                                                Một bài hát ý nghĩa với mình: Zero O'clock

"Có những ngày như thế

Buồn đau chẳng vì cớ gì cụ thể

Cơ thể rã rời và nặng trĩu

Những ngày nhìn quanh ai ai cũng

Bận rộn đấu tranh để sinh tồn

Riêng mình chẳng thể nhấc nổi đôi chân

Cảm giác mọi thứ đều trì trệ

Cả thế gian mới đáng ghét làm sao 

Gờ giảm tốc thình lình xóc mạnh khắp nơi

Tim thì đau, ngôn từ cũng đã cạn kiệt

Rốt cuộc là vì cớ gì?

Mình đã gắng sức chạy hết mức thế kia

Vì cớ gì đối với mình như thế 

Về đến nhà, đặt mình xuống giường 

Miên man đắm chìm trong suy nghĩ rằng

"Mình đã làm sai điều gì chăng?" 

Màn đêm hỗn loạn và quay cuồng

Bất giác nhìn lên kim đồng hồ quay

Đã thấy điểm 12 giờ"

Lần đầu nghe track 13, mình lờ mờ cảm nhận một mối liên kết mãnh liệt, cho đến khi hiểu rõ những câu từ trong lời bài hát, thì BÙM, đã tỏ tường lý do. Giọng hát da diết của vocal line, lời bài hát như những thủ thỉ tâm sự chân thành của người từng trải qua những cảm giác này từ anh leader, dường như khớp hoàn hảo, dường như là "người" duy nhất có thể thấu hiểu, đồng cảm với mình. Vì thế, đoạn pre và chorus như lời an ủi nhẹ nhàng mà chạm tim đến vậy.

Thay Đổi Bản Thân - p.1

 Như sếp mình nói với mình "Đây là một khoảng thời gian lạ lùng". Lạ lùng và đằng đẵng và khó thấy được điểm kết thúc. Dù rất nhớ những buổi cà phê một mình, những buổi tụ tập hay du lịch đó đây với bạn bè, mình cũng không hoàn toàn cảm thấy khó chịu hay quá ngột ngạt vì mình có nhiều thời gian dành cho bản thân, làm được nhiều điều mà trước đây còn dang dở.

Hôm nay đã qua một ngày sinh nhật em. Cũng nhờ có khoảng thời gian lạ kì này, mình mới có thể tiếp tục viết cho một bức thư dài gửi em, cũng như một mẫu note ngắn trong tiếng Hàn ^^. Năm nay, em dành ngày đặc biệt bên tụi mình nhiều hơn hẳn. Vừa 31 đã nhận tin từ em, em bảo mọi người hãy gửi những lời mọi người muốn nói với em dưới bài đăng em tạo. Trước thời điểm 00:00, em lên trò chuyện, sáng tác nhạc với những lời gửi gắm từ fans, tổ chức "free concert", hát chúc mừng sinh nhật cùng bọn mình tận 2 tiếng rưỡi đồng hồ. Buổi live kéo dài đến khi em đã thấm mệt, ngáp ngắn ngáp dài, dùng ngón tay bấu cổ rõ đau để ngăn cơn buồn ngủ (mình nghĩ vậy), trông thật đáng yêu, làm mình chỉ muốn bay vào màn hình, cắp em ra bỏ vào túi dỗ em ngủ. Rồi em còn thực hiện hashtag về cooking để mọi người trổ tài nấu nướng, khéo tay. Em cũng tham gia cùng bát mì tự nấu, đầy đủ hành, trứng, phô mai, những món topping mà em thích vô cùng. 


Bát mì của em. Mọi người "mắng yêu" em sao sinh nhật mà lại chỉ ăn mì gói thế này thôi nhưng ai cũng thầm hiểu đây là món khoái khẩu của em mà :-D


Nhưng nhờ hashtag em tạo để fans tham gia, và một số video ngày xưa về em mà mình có xem lại hôm qua, tự dưng mình có động lực để thay đổi một số điều ở bản thân. Trước hết, mình muốn tự nấu ăn, tự chuẩn bị bữa trưa cho bản thân.

Mình nhận ra mình có khả năng và mình thích bếp, thích nấu nướng và làm bánh nhờ vào khoảng thời gian đi học xa nhà. Nhưng từ khi về Việt Nam, sống chung nhà với ba mẹ, vì vài lý do mà mình chẳng còn siêng lăn xả vào bếp như xưa.

To-do list/motivation cho mục tiêu muốn ăn thì lăn vào bếp của mình:

✅ Nấu nướng đơn giản, theo kiểu eat clean là chính

✅ Mỗi ngày, nếu như không tập yoga sớm thì vẫn ráng dậy lúc 7h, hoặc tốt hơn là 6h30 để có thời gian chuẩn bị đồ ăn. Có thể tập từ giờ, trong khoảng thời gian giãn cách thế này.

✅ Cuối tuần bớt chút thời gian đi siêu thị và tìm hiểu menu mới, học lại cách sơ chế, cắt thái, bày biện đồ ăn cho đẹp

✅ Rủ bạn bè, hoặc là qua nội cùng tụ tập nấu nướng để tập tành cũng như giữ lửa cho việc tự nấu thế này

Tự nấu thật sự không khó, mình không phải dạng quá vụng. Mình còn hiểu rõ bản thân sẽ là một người chăm chút trong từng món mình nấu (vì mình làm gì cũng sẽ tập trung và tâm huyết tới cùng cả). Chỉ là từ khi về nha, sống cùng ba mẹ, cơm canh ba mẹ luôn nấu sẵn cho cả nhà rồi. Thêm cái quan điểm "gái đảm thì mới được lấy chồng" làm mình khá khó chịu và kiềm chế tự do thể hiện sự yêu thích và khả năng nấu nướng hay làm bánh như một cách chống đối. Giả sử có chồng đi chăng nữa, nấu ăn không phải là nghĩa vụ của riêng mình và cũng không phải là thước đo để đánh giá mình đủ tiêu chuẩn lấy chồng không ấy. Mình không anti chuyện hôn nhân hay lập gia đình, nhưng mình anti cái quan điểm mà mọi người cho là hiển nhiên, là đúng đó. 

Với mình, biết nấu nướng là kĩ năng để sinh tồn linh hoạt hơn, để hoàn thiện và chăm sóc tốt bản thân hơn. Nhiều khi nấu nướng, nhất là khi làm bánh, còn là một dạng "meditation" nữa. Vậy nên, mình quyết tâm phải thay đổi, không ngại hay lười xuống bếp nữa, chí ít cũng phải tự chuẩn bị một bữa trong ngày.

Nhưng mà để có thể thay đổi bản thân, thực hiện những điều trên và những mục tiêu khác đồng nghĩa với việc mình cần bớt thời gian cho những chàng trai của mình lại. Tất nhiên, sinh nhật hay những thời khắc quan trọng mình vẫn sẽ gửi lời nhắn nhủ trên Weverse thật nhiều. Bên cạnh đó, mình vẫn muốn có những bài post thể hiện được phiên bản hoàn thiện ngày qua ngày của bản thân hơn, kiểu "I wanna be a better version of myself for me, anh because I love and respect you too" như mình từng nói.  

Ngày chị hoàn thiện bản thân mình hơn như cách chị muốn, chị sẽ viết thư gửi lời cám ơn em nhé,
trân quý của chị

Cám ơn em Jungkook. Dường như em vừa khai sáng điều gì đó ở nơi chị. Khoảng thời gian này chị đã dành thời gian nhìn nhận lại bản thân rất nhiều. Nhờ ngày sinh nhật của em, chị tìm được cho mình lý do, động lực để cố gắng  cân bằng cảm xúc của mình. Chị đã có một khoảng thời gian khó khăn vật lộn với những kích động bên trong và cả những áp lực từ bên ngoài nữa. Giờ đây chị có thêm một mục tiêu rõ ràng và cả những mục tiêu khác mà chị vẫn đang theo đuổi, chị sẽ bình tâm lại, làm việc với bản thân nhiều hơn và thực hiện những mục tiêu đó từng bước một. Một ngày nào đó, chị mong mình sẽ có những bức hình thực đẹp của những món ăn mình tự tay chuẩn bị gửi đến em. Dù có thể em không thấy được, nhưng đó là kết quả tốt đẹp chị muốn thấy ở bản thân. Mãi yêu em 💓

Saturday, July 3, 2021

Con Yêu Mẹ..Nhưng..

 Lâu rồi mình mới mở lại blog để viết gì đó, nhưng lại không phải chuyện vui vẻ gì. Mong rằng sau khi viết hết những dòng này ra, mình sẽ bình tĩnh trở lại.

Dạo gần đây, một trong những bài hát mà Maknae nhà mình gợi ý là Older của Sasha Sloan. Lời bài có một câu như thế này:




"The older I get the more that I see

My parents aren't heroes, they're just like me"


Mình từng nghe bài này trước đó, lúc đó chẳng để ý lắm, giờ thì nghe lại cẩn thận hơn. Mình đã 26 tuổi gần cả tháng rồi và không biết đến khi nào mới thật sự hiểu mẹ.

Mình thương mẹ chứ, mình luôn muốn mọi thứ tốt nhất cho mẹ. Nhưng khoảng cách giữa mẹ và mình, cũng như giữa mình và gia đình quá lớn. Lớn tới mức mình có thể cảm nhận được thử thách nhọc nhằn, khó khăn nhất của cuộc đời mình, chính là tâm sự với mẹ và nói con yêu mẹ. Mình cũng nhận thức được, bức tường giữa mình và mẹ, và gia đình cũng là lý do lớn nhất khiến mình không chấp nhận được người khác hay một mối quan hệ quá gần gũi, quá thân thiết. 

Mình biết, mình có thể giỏi giang ở ngoài kia, nhưng mình không phải là một đứa con ngoan. Ngoài chuyện độc lập, không phải là nỗi lo lắng của bố mẹ, hằng tháng phụ thêm tiền điện, tiền nước, mình không làm bố mẹ vui mà ngược lại đôi khi cáu bẳn, và nói những lời khiến người khác phải đau lòng. Mình là vậy đó, một sự an tâm vững chải nhưng là nguồn cơn khiến người khác buồn vì những lời nói, hành động có phần tàn nhẫn. Mình buồn mình chứ, buồn vì chẳng thể kiềm chế được những cơn tức giận bộc phát. Mình cảm thấy có lỗi vì đã tức giận với người trong nhà, nhưng mình không thấy có lỗi bởi những lời nói ra.

Mình muốn hiểu mẹ để có thể thông cảm được những lời nói, hành động của mẹ. Nhưng mình không, lẽ nào đến khi thực sự trở thành mẹ, mình mới hiểu được chăng? Nếu như vậy, ngay từ đầu mình đã không chọn người như ba. Thật sự mà nói, mình cũng không cần mình được sinh ra. Mình đã qua rồi tuổi 17, 18 không hiểu chuyện, và giờ mình đã 26 mà vẫn nói ra được những câu như thế...Đúng, mọi người đều nói "Con gái nhất định sẽ lấy một người giống bố mình". Nhưng đó là điều mình không mong xảy ra nhất.

Mình biết mẹ cực khổ nhiều. Mẹ đi làm cả ngày mệt, mẹ lại phải chịu đựng những cơn đau chân từ bệnh giãn tĩnh mạch, mà ba và hai con không san sẻ, giúp ích được gì. Đến khi dịch bệnh, ở nhà giãn cách cũng không hẳn được nghỉ ngơi, vẫn phải làm tới mức chân sưng lên. Nghe tàn nhẫn chứ? Mình biết chứ, và mình vẫn buông lời cay đắng với mẹ vì mình thực sự mệt mỏi với sự bất công của ba mẹ với mình.

Mình cũng áp lực, mình cũng lo lắng nhiều thứ khi đi ra ngoài xã hội. Về đến nhà, mình cũng muốn cố gắng giữ hòa khí trong gia đình. Ngày nào cũng tự dọn phòng mình sạch sẽ, giặt đồ của mình, rửa chén bát cho cả nhà sau khi ăn xong. Hễ có thể, mình sẽ dọn phòng cho ba mẹ và không gian chung. Nhưng rồi sao? Trong mắt mẹ, mình vẫn vô tích sự và gắt gỏng, tính nết không ai chịu được chỉ vì mình cáu lên khi ba mẹ bảo dọn phòng cho thằng em mình. 

Mình chịu stress rất nhiều ở nơi làm việc, cố gắng kiếm nhiều tiền để tự lo cho mọi nhu cầu của bản thân hoàn toàn và trả thêm được nhiều phí khác trong nhà hơn nữa. Trong khi thằng em mình, đã 24 tuổi đầu vẫn chưa có nổi trong tay một cái bằng tốt nghiệp đại học nào, chưa lần nào tự lực cánh sinh đi xin một công việc ở ngoài, chưa một lần ê chề vì bị từ chối hay ăn chửi từ xã hội ngoài kia. Đến thời gian cách ly ở nhà thì ngày nào cũng ngủ tận 12h, 1h trưa mới tỉnh. Phòng cũng không dọn, chén ăn xong cũng không bao giờ tự động rửa. Và ba mẹ lại hi vọng mình làm điều nó thay cho nó vì việc đó cũng chẳng đáng là bao. "Quét cả phòng em đi, đâu có bao nhiêu". "Nó con trai, nó vào bếp rửa chén nhìn đâu có được". Những gì "chẳng đáng" của ba có thể hủy hoại cả hai đứa, một là cảm xúc của con, hai là con người của nó. Nó mãi mãi không thể trưởng thành được khi lúc nào cũng được bao bọc và có người dọn sẵn ra như thế. Và mình thực sự tức giận. Thế rồi, sự tức giận của mình trong mắt mẹ lại là "Bắt nó làm những gì không phải là của nó thì nó sẽ um sùm" và rồi lại than thở khắp nơi "Mình bệnh thì tự mình vượt qua" "Con cái chẳng giúp ích gì được". 

Khi viết những dòng trên, tim mình thực sự rất đau, đau tới mức mình không thở nổi. Mình không hiểu vì sao ba mẹ lại đối với mình bất công như thế. Mình biết mình là chị lớn, phải bảo bọc và chỉ dẫn em mình. Nhưng chính ba mình cũng là người dạy mình mọi thứ phải tự mà làm từ A tới Z, rồi ba mẹ lại muốn mình làm mọi thứ cho em, ngay cả khi đó là những kỹ năng sống cơ bản nhất?

Ngày mình còn đi học ở nước ngoài, vừa đi học, vừa đi làm, vừa phải tự chăm lo cho cuộc sống của mình. Nấu ăn đủ mỗi ngày, giặt đồ, lau dọn phòng, sắp xếp đồ trong phòng, quần áo trong tủ ngay ngắn. Đi làm ở nước ngoài, cũng đâu phải dễ dàng gì. Mình xin việc khắp nơi, làm đủ mọi công việc từ đẩy cái xe giao báo khắp chung cư trong mùa lạnh, phụ việc nhà hàng, dọn dẹp vệ sinh cho nhà người ta với mong muốn có tiền để ba mẹ không cần gửi tiền qua, mình cũng có thể tiêu xài và đi du lịch thoải mái. Rồi có lần bị đuổi việc, bị roomate ăn hiếp chỉ vì mình là người mới, buồn, khóc cũng chẳng dám hé răng nói với ba mẹ một tiếng vì sợ ba mẹ lo. Sau bao nhiêu thứ, mình vẫn phải đảm bảo việc học thật tốt, tham gia hoạt động trong trường đầy đủ để có thể trang trí CV thật hoành tráng. Mình cực chứ, nhưng ba mẹ chỉ cảm thấy an tâm vì mình sống tốt chứ đâu biết mình phải trả giá những gì để có được sự an tâm này?

Rồi sao? Thay vì nói con vất vả rồi, mẹ mình lại bảo mình hãy ở lại lâu lâu để em mình có thể sang đó ở chung. Có gì con giúp em học, nấu ăn cho em, rồi có bệnh tật gì thì có chị có em lo. Mình thực sự tức giận. Mình chấp nhận được chuyện con đường mình đi có thể cô độc, có thể chông gai, em mình có thể đi một con đường không chút gồ ghề, trải đầy hoa. Mình không thể ghét nó, mình cũng không muốn nó chịu đựng quá nhiều. Nhưng vì sao? Vì sao mình lại phải gánh thêm cái trách nhiệm là lót đường cho cuộc đời nó? Tới ngay cả bản năng sống sinh tồn của một người trưởng thành, mình cũng cần thay nó làm việc đó? Những lời nói, suy nghĩ của ba mẹ khiến mình giận điên tiết người. Để rồi mình lại trở thành một đứa tệ hại, tính cách kì lạ trong mắt gia đình mình. Mình không mong ba mẹ hiểu mình, điều đó với mình quá xa xỉ, nhưng sao ba mẹ có thể nói và đối xử với mình như vậy?

Mình thật ngưỡng mộ idol mình, nhất là bias của mình khi Taetae có thể lấy bố làm hình mẫu lý tưởng để trở thành người bố tốt trong tương lai. Điều đó thật tốt biết bao nhiêu, mình thật sự ngưỡng mộ đấy. Mình không muốn trở thành mẹ như mẹ, càng không muốn lấy người như ba như lời mọi người hay nói. Mình mãi mắc kẹt trong sự tức giận với những bất công từ ba mẹ. Mình từng cố gắng để cải thiện mối quan hệ giữa mình và ba mẹ, nhưng dần dần mình từ bỏ. Mình không còn muốn nói gì với ba mẹ. Ngay cả khi phát hiện bản thân bị bệnh, người đầu tiên mình tìm đến là dì Út của mình chứ không phải là mẹ. Mình nghĩ chứ, lẽ nào kiếp trước dì là mẹ mình. Thật sự mà nói, dì Út lại là người cho mình cảm giác ấm áp của người mẹ hơn là mẹ mình từ những ngày mình còn nhỏ. Mình còn nhớ ngày nhỏ, mình rất hay sang nhà dì. Dì thấy mình qua là gọt bao nhiêu trái cây, đồ ăn cho mình xong mình kể đủ thứ chuyện cho dì nghe rồi hai dì cháu cười ngặt nghẽo. Lớn rồi, mình bận túi bụi với công việc, vật lộn với những suy nghĩ trong đầu, mình ít gặp dì hơn xưa, nhưng mỗi lần gặp thì vẫn như ngày bé, mình cứ huyên thuyên, còn dì vừa nghe vừa cười. Còn mình với mẹ thì luôn đóng chặt cửa lại. Luôn là như vậy.

Suốt những năm tháng còn bé, mình luôn sống xa ba mẹ. Mình thường được gửi sang nhà mấy dì, thậm chí là có lần ở nhà của cô giáo mầm non. Mình lục tung trí nhớ của mình lên cũng chẳng thể nhớ nổi một lần gần nhất mẹ hay ba đã ôm, hôn hay bảo thương mình lần nào. Tất cả chỉ là những câu nói tổn thương của ba hay những lần mình bị mẹ cho ăn đòn vì sĩ diện của mẹ. Chỉ thiếu 0.5 điểm để là học sinh giỏi của một học kỳ, mẹ khóc rồi mắng mình. Đứa trong xóm mách mẹ nó mình không chơi với nó, mẹ dắt mình qua tận nhà nó và tát mình một cái trời giáng trước mặt mẹ nó mà không nghe mình giải thích câu nào. Riết rồi mình trở nên bướng bỉnh, lì lợm, cáu gắt và xa cách với ba mẹ dù vẫn thương. 

Mình thương mẹ lắm chứ. Mình luôn muốn làm nhiều thứ để mẹ đỡ khổ hơn. Trả tiền thuê giúp việc cho mẹ, gọi nước cho mẹ những trưa nóng nực, mua cả tinh dầu xông cho mẹ để mẹ ngủ thoải mái, mua cả máy mát xa tay chân cho mẹ mà mẹ chẳng bao giờ dùng. Nhưng rồi mãi là sự an tâm kì quặc, hung dữ...Mình có thể không muốn bỏ một xu hay sẵn sàng ăn thua đủ với người ngoài, nhưng mình luôn cố gắng nhượng bộ, bỏ qua nhiều lần vì mình là người một nhà. Và chắc là đây là điều mình có thể làm, chứ mình hoàn toàn từ bỏ việc cố gắng thân thiết và nói yêu ba mẹ nhiều hơn. Mình thật sự đã cố gắng lắm rồi...nên mình đã thỏa hiệp với việc sống trong ân hận, thỏa hiệp là đứa con bất hiếu vì mình chẳng thể cố thêm được nữa. Ý chí sinh tồn mình vẫn còn mạnh nên tất cả những gì mình muốn là có căn nhà riêng của chính mình và không muốn liên quan nhiều tới ba mẹ nữa. 

Mình không biết nữa, nhưng có lẽ đó là cách tốt nhất để mình không tức giận nữa. Mình cũng mệt mỏi, cũng khổ tâm, cũng giằng xé lắm chứ



Friday, January 1, 2021

2021 Resolutions

Một năm nữa lại đến, mình sẽ chăm chỉ hơn trong năm 2021 và mong sự kiên trì, bền bỉ này tiếp tục gặt hái thành quả xứng đáng.

1. Giảm stress. Tuy vẫn còn thừa sức để làm nhiều thứ hơn, mình cần học cách cân bằng cảm xúc, tránh để tâm lời người khác và giảm bớt kỳ vọng về một kết quả hoàn hảo. Nên thế, mình chỉ cần tập trung vào những mục tiêu kiếm tiền và phát triển của bản thân là được.

2. Trở lại năm 2017, mình muốn thức dậy vào lúc 5:00 mỗi sáng => Điều này mình đã thực hiện được trong năm 2020. Vì không có thời gian tập luyện vào buổi tối đúng giờ, nên mình đã chuyển sang tập buổi sáng và chợt nhận ra nhiều lợi ích của việc tập yoga vào sáng sớm :-D. Đặc biệt, lớp buổi sáng thường là những người đã tập yoga lâu năm, thành ra vài tập của huấn luyện viên cũng khó hơn muôn phần. Thứ mình cần điều chỉnh hiện tại: NGỦ SỚM HƠN. Tốt nhất, trễ nhất là 11h mình nên nằm trên giường là vừa (nhưng mình đang viết post này vào lúc 11:30ph T_T. Hết hôm nay thôi nhé). Mình còn nghĩ tới chuyện dán đầy note trong phòng, cài đặt báo thức 11:00 để biết điều mà đi ngủ nữa cơ.

3. Những năm qua mình vẫn tập thể dục rất đều ^^. Đó là điều mình khiến tự hào. Nhưng để duy trì thói quen này một cách tích cực hơn, tốt hơn cho bản thân, mình cần phải thực hiện được điều thứ 2 ở trên...

3. Bọ cạp, hollow back, những tư thế yoga mình thích nhất. Bao giờ mới đủ khả năng thực hiện nhỉ. Thật ra, mình đã làm được pincha rồi ^^. Chỉ còn một xíu nữa sẽ thành công chinh phục hai thế này thôi và mình mong điều đó sẽ thành hiện thực trong năm nay.

4. Tháng 7/2020, lần đầu tiên mình làm quen với bộ môn pole dance. Vốn dĩ mình có hứng thú từ lâu rồi (tất nhiên không phải dạng pole kiểu sexy hay pole kiểu người ta hay có định kiến), vì một phần mình tập yoga, mình hiểu cơ thể mình phù hợp với bộ môn này, và mình thấy nó đẹp..Vậy nên, mình đã chủ động rủ đứa bạn học cùng. Nào ngờ giờ đây nó còn đam mê hơn cả mình. Ngoài lớp cả hai đứa học chung, nó còn đăng ký hẳn một lớp khác, dạy nhánh khác của bộ môn này. Và mình thì không mấy hứng thú với nhánh này cho lắm nên từ chối học cùng. Kiểu mình thích đòi hỏi dùng sức nhiều hơn, và độ dẻo của chân cũng cao hơn, cả lưng nữa (nhưng lưng thì mình không sợ cho lắm). Trước khi năm cũ vội qua đi, nó cũng kịp quay được một bài nhảy hoàn hảo, còn mình thì vẫn nhích nhích từng trick một. Dù có thể thực hiện các tricks khó, nhưng cơ bản vẫn chưa đi được combo ra hồn. 2021, mình làm được chứ? Nếu kiên trì theo, thể lực chắc chắn tăng hơn, độ chịu đau cũng tăng, mình nghĩ là có thể :-D. Mình sẽ cố gắng vậy.

5. Bớt ăn vặt những món chiên, rán, dầu mỡ lại. Mỗi ngày chỉ duy nhất một ly cà phê, ít cà phê thôi :(. Cơ thể mình giờ cũng đã lên tiếng hạn chế bớt những món này. 

6. Dù bận đến mức nào, thay vì nằm ườn xem phim, mình nên dành chút thời gian để viết. Viết ra giấy kiểu journal, hoặc chăm con blog này đây.

7. Dạo này mình cũng bắt đầu tập vẽ màu nước lại, bắt đầu từ việc vẽ tĩnh vật, hoa quả. Mình nhận ra khả năng vẽ của mình vẫn còn đâu đó trong tiềm thức từ năm ngoái và mình không muốn đánh mất nó hoàn toàn. Ít ra, mình không thể trở thành người vẽ chuyên nghiệp thì đâu đó cũng nên ở mức vẽ lại được những phong cảnh đẹp mà mình nhìn thấy.

8. Ôn tiếng Hàn. Haiz...cả năm nay, mình thật sự không có đầu óc đả động gì đến tiếng Hàn gì cả. Nếu không đi làm, đi tập, dọn dẹp nhà cửa xong mình cũng nằm ườn ra coi phim hoặc cứ nằm ra đó thôi. Vì cả tuần mình bắt não bộ phải hoạt động quá nhiều và đến cuối tuần dường như không còn một chút năng lượng nào nữa luôn. Dù không học được nhiều, thì ít nhất cũng ôn lại những gì đã học, hoặc thêm xiu xíu từ vựng nữa.

9. Mong là mình kiếm được nhiều tiền hơn. Chỉ khi số dư tài khoản của mình đạt được con số đó, mình mới cảm thấy yên tâm về tương lai được. May mắn là mình không phải gánh vác cả gia đình này kia...nên mình mới có khả năng tiết kiệm thêm và nghĩ về một cuộc sống riêng bên ngoài. Ừ, mình muốn ra riêng trước năm 30.

10. Đọc sách

11. Chăm đi spa hơn. Chẳng qua là mình ngại việc nằm ngửa một chỗ, chỉ cần nằm như thế 10ph thôi là toàn bộ thân dưới của mình cảm thấy như bị tê liệt. Gội đầu thì mình vẫn có thể gội và chăm sóc tốt (mình thì tuyệt đối không thích đi gội đầu ngoài). Dưỡng da hằng ngày, tẩy tế bào chết thường xuyên mình vẫn làm..Nhưng con gái mà, cũng nên chăm self-care ra spa tí, cũng 26 tuổi rồi. Mình nghĩ mình trẻ chứ da mình nó không nghĩ vậy thì sao. Vậy nên nửa cuối năm 2020 mình đã đi đóng tiền trước để nhớ tiền vẫn còn ở đó mà 2021 chăm đi hơn... 

12. Điều này thì chưa nhất thiết phải làm cho lắm...Bạn mình có ý định rủ mình đi học huấn luyện viên yoga cùng. Mình là người đưa nó vào con đường yoga này, mà xem chừng nó còn nóng lòng muốn học huấn luyện viên trước cả mình. Mình có nghĩ đến việc học thêm bằng từ lâu rồi, các huấn luyện viên của mình cũng nói với mình nhiều về điều này. Nhưng để có thời gian học đồng nghĩa mình phải kiếm một công việc khác, có thể là nhàn hạ hơn hoặc ít nhất tan làm sớm hơn, hoặc là nghỉ làm luôn thì mới toàn tâm toàn ý học được. Mình thì vẫn còn phân vân lắm về chuyện đổi công việc trong thời gian này, cả cái nghề này nữa...Mình vẫn còn sung kiếm tiền lắm cơ 💵


12 điều, coi vậy cũng kha khá thứ đó, lại tiếp tục bận rộn tiếp thôi. À, tất nhiên không thể quên những bức thư cho 7 người, cho bạn nữa chứ. 






Monday, June 8, 2020

Nói Với Em





"Em như mục tiêu xa vời vợi mà tôi chẳng bao giờ với được, chẳng thể nào chạm tới. Chỉ biết bất lực ngắm nhìn em từ xa và ngồi than khóc. Thực sự không biết làm cách nào để đến gần em."

Thương em, thương họ là điều tôi chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng kì vọng trước đây. Kì lạ, tôi chẳng dừng được, mà cũng chẳng thể lún sâu hơn. Điều này khiến tôi thấy rất phiền lòng.Phiền hơn, khi ngày một nhận ra tình cảm của em lớn dần từng ngày, vừa chân thành, lại có chút bi thương.

Nếu tôi nói, sau này khi cả tôi, cả em đều trạc ngoại tứ tuần, tôi vẫn thương em. Em muốn cùng uống, cùng trò chuyện, tôi bằng lòng làm cùng em, miễn là em vẫn ở đó và ra hiệu cho tôi biết. Nếu tôi nói như thế, liệu em có tin tôi không?

Thursday, March 26, 2020

Một Đời Dài Như Thế...


Một đời dài như thế mà khoảng thời gian bên cậu thật ngắn

Dù số năm có tăng dần bao nhiêu đi nữa, với mình cũng thật ngắn. Dù trong những năm này, có những giai đoạn ngay cả mình cũng chán ghét bản thân, mình vẫn mong thời gian có thể bước chậm thật chậm. Đơn giản là vì cậu luôn ở đó. Và cũng vì mình có thể tự do nghĩ về cậu với tất cả nhiệt thành và say đắm, nồng thắm lẫn dịu dàng. Ngọt ngào của mình là cậu. Bình yên của mình cũng là cậu. Ước ngày dài một chút, để nhớ cậu lâu hơn.


Thursday, May 30, 2019

Đúng...Sai

"Làm như thế nào mới đúng?"...

Trên đời, thật ra chẳng có chuẩn mực sống nào là đúng cả. Nhiều người tán thành, nhiều người nói thì lẽ đó trở thành chân lý thôi.

Trước giờ, tuy rằng mình đã đi được những nơi mình muốn, đã làm những điều mình thích, nhưng mình vẫn luôn cư xử và sống theo thứ gọi lại chuẩn-mực-xã-hội. Từ hồi còn là học sinh, phải chăm chú nghe giảng trên lớp, nói chuyện kính cẩn với thầy cô, mình đã tin như thế mới là học sinh ngoan. Cho đến một ngày năm lớp 12, mình nhận ra bông đùa có chừng mực với giáo viên có thể khiến mối quan hệ cô trò gần gũi nhau hơn. Hay là những khi trốn mấy tiết học nhàm chán, lại không nằm trong danh sách môn thi đại học nó vui biết chừng nào.

Đến ngày đi làm cũng thế. Cố gắng hết mình để có một kết quả tốt nhất cũng không hẳn sẽ biến mình thành nhân viên có năng lực. Ví dụ như, viết một bài quảng cáo cứ viết cho vừa ý "khách hàng" là nghiễm nhiên trở thành một copywriter chuyên nghiệp. Hay như việc nở nụ cười thảo mai thân thiện và răm rắp làm theo một cái plan, dù biết là nó sẽ tiếp tục đi vào những lối mòn, ngày qua ngày nhàn hạ làm chuyện riêng như viết blog thế này, rồi nhận lương theo tháng có khi lại được "ưa" hơn. Hay là, mình nhận ra việc liên tục tức giận vì thái độ làm việc vô trách nhiệm của ai đó cũng chẳng ai quan tâm cả. Bởi, họ vốn là những người như vậy rồi, chỉ có mình mình tự gào thét và thất vọng thôi...chẳng qua họ không giống với những chuẩn-mực-xã-hội mà mình hằng tin. Hoặc là, phải hiểu nghĩa bóng gió xa xôi, nói chuyện bậy bậy một chút thì trong mắt người khác mình mới thật "bình thường". À, ở đây thì mình cũng không muốn làm mất bản chất "dị dị" của mình đâu, chỉ là tiện thể đưa ra tình huống. Mình không có hứng thú với xã hội, càng không có gì làm thú vị với những người cần đầu óc mình đen như ý họ muốn.

Đôi khi, cố chấp sống cho đúng với chuẩn-mực-xã-hội càng khiến mình khó thở và muốn xa rời nó hơn. Cơ mà đây chưa phải là lúc. Thật ra thì, mình vẫn chưa muốn kết thúc cuộc đời bằng việc bình lặng và làm theo những gì được bảo. Nhưng mình cũng nên từ bỏ dần cái suy nghĩ phải bám mười mươi vào những chuẩn mực xã hội như thế có khi lại nhẹ lòng. Trách nhiệm với bản thân và những điều quan trọng mà tới mức cho cả đời mình là đủ. Có quẳng hết việc đi chơi cũng chẳng cần phải đắn đo lo nghĩ làm gì. Người ta có làm sai, ờ thì cứ để họ sai, hậu quả không tới phiên mình dọn, miễn phần mình xoay được cho xong phần mình, lợi nhuận mình vẫn nhận là được, không cần phải nhắc họ và bực mình chỉ vì họ để ngoài tai. Kiểu thế. Dù sao, cũng chẳng có một cái xã hội nào là ngăn nắp. 

Thật may, vì mình có mục tiêu riêng cho cá nhân mình, của riêng mình. Thật lòng mà nói, nếu không có mục tiêu ấy, tới giờ mình cũng chưa biết là thế nào cho yên cái thân, cái tính hay bốc hỏa này. Có cho mình một mục tiêu, mình chưa bao giờ thấy mình "đúng hơn bao giờ hết" như vậy. Nếu có cho riêng mình một mục tiêu, bạn có thể đối mặt với tất cả. Kể cả việc yêu lại từ đầu những thứ bạn tưởng chừng đã chán ghét tới tận họng.


"Hãy dựa vào tôi mà nghỉ ngơi một chút mỗi khi em cần" - Min Yoongi
Thật ra, em cũng chẳng mệt mỏi, chẳng buồn bã gì cho cam. Một phần có lẽ vì em sẽ gặp anh sớm thôi, nên em cũng không còn quá quan tâm những chuyện xung quanh, hay chuyện dạo này nữa. Chỉ là em nghĩ, dựa vào anh và Song Request sẽ cho em thêm dũng khí để từ bỏ một phần từng thuộc về em.